Em Gái Tôi Rất Độc - Chương 9: Kết
Cập nhật lúc: 2024-08-18 14:24:24
Lượt xem: 1,804
Biểu đồ tim đập d.a.o động mạnh, y tá bước vào nhắc nhở: “Bệnh nhân vừa tỉnh, không nên xem những thứ kích thích quá!”
Tôi khiêm tốn tiếp thu: “À, tôi tưởng tội phạm g.i.ế.c người sẽ có tâm lý vững vàng lắm chứ, thì ra không phải.”
Trước khi rời đi, tôi vỗ trán như chợt nhớ ra điều gì.
“À, quên mất, hôm đó anh cho nổ là chính căn nhà của mình đấy.”
“Anh đoán xem, cảnh sát sẽ tìm ra bao nhiêu báu vật trong nhà anh?”
18
Rất nhanh, cảnh sát đã khai quật được rất nhiều mảnh t.h.i t.h.ể trong biệt thự của Tô Hứa Nam.
Có nơi chỉ còn lại ngón tay, có nơi là những mảnh nội tạng.
Nhiều người trong số đó là thành viên của web đen.
“Tô Hứa Nam sau khi ra tù đã gia nhập web đen. Những năm qua, anh ta tỏ ra hối cải, tích cực làm từ thiện để lừa gạt mọi người. Thực tế, anh ta dùng hoạt động từ thiện để rửa tiền và tài trợ cho các hoạt động của web đen. Tính cách của anh ta cực kỳ tự ti và cố chấp. Hễ đối tượng hẹn hò từ chối anh ta vì tiền án, họ sẽ c.h.ế.t vì những tai nạn bất ngờ.”
“Anh ta bị Giang Ninh từ chối tình cảm nên đã mua chuộc Triệu Trạch hại Giang Ninh. Sau khi việc xong, anh ta vào nhà g.i.ế.c Triệu Trạch để diệt khẩu.”
“Tô Hứa Nam, anh nghĩ mình làm mọi thứ hoàn hảo? Chúng tôi đã có chứng cứ về cuộc gặp gỡ giữa anh và Triệu Trạch. Vào ngày Triệu Trạch chết, anh đã biến mất năm tiếng đồng hồ. Trong khe ghế sofa của Triệu Trạch, chúng tôi cũng tìm thấy tóc và dấu vân tay của anh. Chuỗi bằng chứng rõ ràng như vậy, anh còn gì để chối cãi?”
Tô Hứa Nam dĩ nhiên phủ nhận quyết liệt, còn chỉ tay tố cáo tôi: “Cô ta chính là Giang An! Tất cả là cô ta hãm hại tôi!”
“Anh g.i.ế.c Giang An rồi mà, còn dám nhắc đến cô ấy? À, anh muốn giả điên để tránh pháp luật, đúng không? Mơ đi!”
Đúng vậy, danh phận hiện tại của tôi là em gái của tổng giám đốc Triệu Lâm Phương của tập đoàn Long Hoa.
Triệu Lâm Phương là một trong những nữ doanh nhân hàng đầu của thành phố.
Vào ngày xảy ra vụ việc, chị ấy đã lập tức ra mặt đưa tôi đi.
Chị từng bị chồng giam vào trại tâm thần.
Những năm đó, nếu không được tôi chăm sóc, chị đã sớm trở thành bữa ăn của kẻ ăn thịt người rồi.
Khuôn mặt và danh tính hiện tại của tôi đều do chị ấy sắp đặt.
Bằng chứng đã quá rõ ràng, cảnh sát còn tìm thấy nhiều dụng cụ gây án trong nhà Tô Hứa Nam.
Trong đống t.h.i t.h.ể đó, họ cũng đã xác nhận danh tính của Triệu Trạch và…
Xác của “Giang An”.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
19
Con tắc kè hoa trở thành tôi, trở thành “Giang An”.
Vào ngày xác nhận danh tính, viện trưởng của trại tâm thần cũng đến và mang theo mẫu DNA.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/em-gai-toi-rat-doc/chuong-9-ket.html.]
Sau khi so sánh, t.h.i t.h.ể của người phụ nữ đã c.h.ế.t chính là “Giang An”.
Trong con hẻm phía sau bệnh viện, tôi đưa chiếc USB chứa bằng chứng nhận hối lộ của viện trưởng: “Tiền trao cháo múc, chúng ta không nợ nhau gì nữa.”
Viện trưởng nhận USB, thở phào nhẹ nhõm.
Tin tức Tô Hứa Nam bị kết án tử hình, tôi xem trên tivi.
Trong phòng bệnh, tôi bật lớn âm lượng, để chị nghe rõ: “Chị xem, em đã thành công rồi.
“Chị à, những gì em hứa với chị, em nhất định sẽ làm. Chị muốn em sống một cuộc sống bình thường, em cũng có thể làm được.”
Tôi gia nhập nhóm hỗ trợ người bệnh, nghiêm túc học cách chăm sóc người thực vật.
“Chị ơi, mùa đông sắp qua rồi, năm nay em vẫn chưa được ăn bánh bao chị gói, vỏ bánh ở ngoài không ai cán ngon như chị.”
Không có ai trả lời tôi, chỉ có tiếng giọt nước từ ống truyền nhỏ giọt.
Cũng phải thôi.
Bác sĩ nói chức năng cơ thể của chị hồi phục khá tốt, có khả năng sẽ tỉnh lại.
“Có khả năng” nghĩa là, có thể sớm thôi.
Hoặc có thể, là cả đời cũng không tỉnh lại.
Dù người không tỉnh, nhưng móng tay vẫn mọc rất nhanh.
Tôi vốn giỏi dùng dao, d.a.o bấm, d.a.o lọc xương, d.a.o gọt vỏ…
Nhưng duy chỉ có chiếc bấm móng tay nhỏ xíu này lại khiến tôi hồi hộp.
Tôi nhẹ nhàng nhấc tay chị lên, “cạch” một tiếng, chắc không cắt trật đâu.
Nhưng ngón tay của chị lại khẽ giật nhẹ.
Tôi hoảng hốt, làm bấm móng tay rơi xuống đất.
“... Ngốc, không phải, cắt thế này.”
Phía trên đầu tôi vang lên tiếng nói yếu ớt.
Âm thanh khàn khàn, rời rạc, nhưng lại vô cùng chân thực.
Hóa ra, “sớm thôi” là như thế này.
Mùa đông dài đằng đẵng rồi cũng sắp qua, và mùa xuân sẽ đến.
[HOÀN]