EM THẬT SỰ RẤT YÊU ANH - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-06-08 19:45:49
Lượt xem: 143
Tôi nói rất chậm, còn anh thì nghe rất chăm chú.
Vào năm mười sáu tuổi, tôi cũng từng nói những lời như vậy, chỉ là lúc đó trong kế hoạch còn có dì Lê Lê.
Đến năm mười tám tuổi nhắc lại lần nữa, thì đã không còn dì Lê Lê nữa rồi.
Khi đó, chúng tôi lo lắng bất an về tương lai, nhưng vẫn cố gắng đưa đối phương vào những kế hoạch sắp tới.
Nhưng có ai ngờ đến năm hai mươi tư tuổi, giấc mơ này trở thành hiện thực, Chu Diễm trở thành ngôi sao lớn, cũng có nhà lớn.
Nhưng chúng tôi, lại trở thành, tôi và anh.
Chu Diễm nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, trả lời tôi rằng: “Được.”
Anh và Khúc Hiểu Phù cũng ra nước ngoài.
Trước khi bọn họ đi, Khúc Hiểu Phù nói với tôi: “Hướng Quỳ, cô có biết tại sao Chu Diễm đồng ý không? Vì tôi nói với anh ấy rằng, nếu anh ấy tiếp tục ở lại quán bar thì chỉ khiến người khác tiếp tục coi thường cô thôi. Cho dù anh ấy có hát hay đến đâu thì chung quy vẫn là một kẻ lưu manh chỉ mới tốt nghiệp cấp ba. Còn cô, có một người bạn trai như vậy, đi đến đâu cũng sẽ bị người ta bàn tán.”
“Hướng Quỳ, cô và Chu Diễm quen nhau mười hai năm thì sao chứ? Chúng ta hãy đánh cược một lần đi, chờ sau khi anh ấy về nước, bên cạnh anh ấy sẽ không còn chỗ cho cô nữa đâu.”
9.
Khúc Hiểu Phù nghĩ rằng cô ta đã thắng cược.
Cô ta xuất hiện tại buổi fan meeting, nghe người hâm mộ gọi cô ta là chị dâu, ánh mắt quét về phía tôi mang theo sự khiêu khích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/em-that-su-rat-yeu-anh/chuong-13.html.]
"Khúc Hiểu Phù không phải là chị dâu của các bạn." Chu Diễm cắt ngang sự cuồng nhiệt của người hâm mộ, anh nói từng câu từng chữ vô cùng nghiêm túc: “Hôm nay những người có thể đến đây, đều là những người đã luôn ủng hộ tôi từ khi tôi mới ra mắt. Các bạn cũng biết đấy, bài hát đầu tiên tôi phát hành có tên là "Nghe đi, hoa nở rồi", đó là bài hát tôi viết tặng cho người mà tôi đã thích từ khi mười tám tuổi. Người đó, vẫn luôn ở trong lòng tôi. Gặp mọi người trước khi tổ chức buổi biểu diễn một lần, cũng là vì hy vọng khi tôi công bố người đó, mọi người sẽ gửi lời chúc phúc ở trên Weibo giúp tôi, đừng để người khác công kích cô ấy."
Chu Diễm nói tới đây thì dừng lại một chút, sau đó cúi gập người trước mặt mọi người, nói: "Xin nhờ các bạn, khi đó hãy cùng tôi bảo vệ cô ấy, có được không?"
Kỳ Kỳ đứng lên ghế, hét lớn: "Anh thích ai, chúng tôi sẽ thích người đó! Luôn luôn ủng hộ anh!"
Những người hâm mộ khác cũng hô vang: "Luôn luôn ủng hộ anh!"
Nụ cười trên mặt Khúc Hiểu Phù dần dần biến mất.
Còn tôi đứng giữa đám đông, lặng im không nói gì.
Sau buổi fan meeting, Kỳ Kỳ đi vệ sinh còn tôi đứng bên ngoài chờ cô bé, Khúc Hiểu Phù chặn tôi lại.
"Chẳng phải cô đã chia tay với Chu Diễm rồi sao? Cô còn đến đây làm gì nữa?"
Khúc Hiểu Phù kiêu ngạo nói: “Cô ở bên anh ấy thì có thể mang lại cái gì cho anh ấy chứ? Hướng Quỳ, cô tự nhìn lại mình đi, một người bình thường như cô hoàn toàn không xứng với anh ấy."
Trong bốn năm tôi và Chu Diễm ở bên nhau, Khúc Hiểu Phù luôn nói những lời như vậy.
Cô ta chê bai ngoại hình của tôi, nói rằng tôi chỉ là một người bình thường, cho dù lạc giữ đám đông cũng không gây chú ý.
Khúc Hiểu Phù nói, nếu không phải tôi quen Chu Diễm sớm thì tôi đã chẳng có cơ hội ở bên anh ấy rồi.
Thậm chí cô ta còn nói rằng, người như tôi chỉ đáng ở Bắc Kinh vài năm, rồi tìm một người đàn ông không nổi bật mà lấy.