Em Trai Hành Khất Là Đại Lão - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-03-17 12:10:04
Lượt xem: 351
Ta cho rằng ngày tháng sẽ luôn yên ổn như vậy trôi qua, ai ngờ rằng, có một người không mời mà đến thanh lâu.
Phía trước có người tới thông báo, nói rằng có một phu nhân ăn mặc hoa lệ tới tìm ta.
Ta không biết là ai, bỏ công việc trong tay xuống đi theo hắn.
Ở xa xa, liếc mắt một cái liền nhận ra Tống Hi Ninh ở cửa.
Nàng ta tiều tụy hơn trước một chút, bụng hơi nhô lên, mệt mỏi tựa lên ghế thái sư trong thanh lâu.
Ta ở trong thanh lâu nghe nói không ít lời đồn về nàng ta. Nghe nói sau khi nàng ta gả tới phủ Bá Tước, ngày tháng không dễ sống.
Đoạn Hồng Vân thường xuyên lêu lổng ở thanh lâu, tâm tư không đặt trên người nàng ta.
Nàng ta lại bị bệnh hoa liễu, mãi vẫn không có thai. Phu nhân Bá Tước oán trách nàng ta khắp nơi, nghi ngờ nàng ta có bệnh lậu, nghi ngờ nàng ta không sinh nổi đứa nhỏ, nghi ngờ nàng ta không nắm được trái tim phu quân.
Thời gian lâu dài, liền đối xử với nàng ta như một nha đầu làm việc nặng, thường xuyên bắt nàng ta quỳ trên mặt đất hầu hạ rửa chân.
Gần đây bụng không dễ dàng gì mới có động tĩnh, cuối cùng ở trong phủ nở mày nở mặt một phen.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Thấy ta đi tới, nàng ta cẩn thận đánh giá mấy vòng từ đầu đến chân ta, lại không chút để ý sờ sờ bụng, ngạo mạn nói:
"Da dẻ vàng vọt, tay cũng thô ráp, xem ra những ngày tháng trong thanh lâu trải qua cũng bình thường a."
"Phải."
Ta không muốn chọc nàng ta, liền cúi đầu xuống, lễ độ cung kính trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/em-trai-hanh-khat-la-dai-lao/chuong-12.html.]
Nàng ta hài lòng cười cười, lại nói:
"Bây giờ ta có thai rồi, sau này sợ là không có ai dám tranh chức hầu tước phu nhân này với ta."
Ta thuận theo: "Chúc mừng tỷ tỷ."
Nàng ta che miệng, đột nhiên buồn nôn một trận, sau đó, nôn lên người ta. Ta vẫn cúi đầu xuống, động cũng không động, tùy ý y phục bị dơ bẩn ướt nhẹp.
Tống Hi Ninh đối với phản ứng của ta rất hài lòng. Nàng ta lười biếng vỗ vỗ cái bụng hơi nhô ra, hỏi ta ở nơi này sống tốt hay không.
Ta nói, không tốt, Thẩm mụ mụ bình thường đối với ta không đánh thì mắng, cả ngày chỉ muốn khắt khe giày vò chúng ta.
Nàng ta càng hài lòng, nàng ta nói:
"Tống Văn Ninh, ngươi sớm đã ô uế rồi, bây giờ cho dù làm nha hoàn thông phòng cho Đoạn Hồng Vân, hắn cũng chướng mắt ngươi."
Ta đột nhiên hiểu ra mục đích nàng ta đến đây, một là khoe nàng ta có thai, hai là thấy ta sắp tới cập kê, sợ ta còn nhớ mong Đoạn Hồng Vân.
Ta cúi đầu nói, không dám nghĩ tới chuyện tốt như vậy, có miếng cơm ăn là tốt lắm rồi.
Nàng ta lại hỏi: "Ngươi ở đây, mỗi ngày phải tiếp bao nhiêu khách."
Ta nói: "Đếm cũng không hết, mỗi ngày đều rất mệt, cả ngày đều trôi qua trong hỗn loạn."
Này trái lại là nói thật, ta mỗi ngày đều ở phòng bếp, nghe Thẩm mụ mụ gọi ta một lần lại một lần thêm thức ăn, thường xuyên bận đến ngủ cũng không ngủ đủ, choáng váng đầu óc.
Nàng ta cười đến run rẩy cả người:
"Thứ dơ bẩn, kiếp này ngươi cứ ở cái nơi thối nát này đi."