Em Trai Hành Khất Là Đại Lão - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-03-17 12:16:16
Lượt xem: 1,064
Người tới nghe tỷ tỷ hát khúc càng lúc càng nhiều, tốc độ góp tiền của tỷ tỷ cũng càng nhanh hơn.
Lại qua một năm, tỷ ấy đưa một số tiền lớn cho ta, nói ta đi mua một cái cửa hàng:
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Trù nghệ của muội rất cao, ở chỗ này của Thẩm mụ mụ quá đáng tiếc rồi, chi bằng tự mình mua một cửa hàng, cao thấp gì muội cũng là một chưởng quầy."
Thật ra những năm này Thẩm mụ mụ đối xử với ta không tệ, mấy năm qua có không ít khách nhân muốn động tay động chân với ta, đều bị Thẩm mụ mụ cản lại.
Bao gồm cả chuyện mấy năm trước bị tên khách quý kia nhìn trúng, bà ta cố ý kêu người đánh ta bị thương, tránh cho ta bị gọi đi tiếp khách.
Tuy bề ngoài bà ta đối với ta phồng mũi trợn mắt, nhưng ta biết, bà ấy chỉ là sợ phá hỏng quy tắc của thanh lâu.
Những ân tình này, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Suy nghĩ mấy ngày, ta liền đem chuyện mua cửa hàng nói cho Thẩm mụ mụ nghe.
Ta nói với bà ta:
"Cho dù ta có cửa hàng, cũng sẽ không làm những thứ giống vậy. Ta dự định mở một cửa hàng nước, khách nhân ở chỗ bà ăn no rồi, sẽ tới chỗ ta uống nước."
Thẩm mụ mụ trước mặt mắng ta vài câu, nói ta là sói mắt trắng, lang tâm cẩu phế. Đợi lúc không có ai, bà ta lại ôm cổ ta khóc.
Bà ta nói tuy ta tuổi nhỏ, nhưng chủ ý nhiều, nghĩ cho thanh lâu rất nhiều cách kiếm tiền. Những năm này may mà có ta, bà ta mới đem thanh lâu biến thành thanh lâu nổi tiếng nhất trong thành.
Bà ta còn nói, bà ta đã sớm coi ta như con gái ruột, còn định đợi tới khi bà ta già rồi, sẽ để ta dưỡng già.
Khóc mệt rồi, bà ta đ.ấ.m ta một chút nói:
"Ngươi đi thì đi, dù sao mấy con nha đầu ở đây cũng học được bảy tám phần tài nghệ của ngươi rồi. Nhưng mà không được mang tỷ tỷ ngươi đi, việc làm ăn trong thanh lâu còn phải dựa vào nàng a."
Ta đương nhiên sẽ không kêu tỷ tỷ đi, cửa hàng nước không cần hát tiểu khúc, tỷ ấy ở đây, còn kiếm nhiều hơn bất kỳ chỗ nào.
Tỷ tỷ bây giờ nổi tiếng rồi, những tên quần áo là lượt đã thổi giá lên, phải ít nhất mười lạng bạc, mới có thể lên lầu một mình nghe tỷ ta hát.
Sau khi cùng Thẩm mụ mụ đạt thành nhận thức xong, ta ở phụ cận mở một cửa hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/em-trai-hanh-khat-la-dai-lao/chuong-15.html.]
Lúc đang giao tiền cho chưởng quầy, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập vang lên.
Giặc cỏ phương bắc hàng loạt xâm lấn biên cương, một đường g.i.ế.c chóc, thẳng đến kinh đô.
Binh lực triều đình phái đi lúc trước yếu không địch lại mạnh, rất nhanh toàn quân bị diệt.
Nghe nói trước đó triều đình lại phái đi mười vạn kỵ binh đi trước đánh giặc, bách tính trong thành đều kinh hồn bạt vía.
Thế đạo không công bằng, cũng không biết chúng ta còn có thể sống yên ổn bao lâu, giữ lại chút bạc trong tay chung quy sẽ tốt hơn.
Ta nghĩ nghĩ, vẫn là nói cảm ơn chưởng quầy, lại đi tìm cửa hàng khác rẻ hơn một chút.
Ta muốn đi thanh lâu nói chuyện này với tỷ tỷ.
Nhưng vừa vào cửa, liền nghe thấy bên trong vang lên tiếng khóc cùng tiếng mắng chửi ồn ào.
Tuyết Nương đang ôm mặt, ngồi trong thanh lâu khóc đến một phen nước mắt một phen nước mũi.
Mặt nàng ta đã bị người rạch nát rồi, tròng mắt cũng bị moi ra một bên, hõm sâu thành một cái lỗ máu, nhìn thấy vô cùng dọa người.
Nàng lớn tiếng mắng cha không phải thứ tốt, chơi chán liền để đại phu nhân tùy ý xử lý.
Đúng lúc Tống Hi Ninh hồi phủ dưỡng thai, nàng ta liền bỏ một lượng lớn thuốc phá thai vào trong đồ ăn khuya của Tống Hi Ninh.
Tống Hi Ninh xuất huyết nhiều, lại vì là nửa đêm, lang trung trên đường chậm trễ chút thời gian.
Tuy rằng sau đó châm kim, cầm máu, nhưng có thể sau này không mang thai được nữa.
Đại phu nhân vô cùng giận dữ, kêu người rạch nát mặt nàng ta, moi mắt nàng ta, lại ném trở về thanh lâu.
Nhưng nàng ta không còn dung mạo đẹp đẽ, sao có thể tiếp khách, Thẩm mụ mụ là người làm ăn, chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn.
Bà ta đưa cho Tuyết Nương một chút bạc, mặc kệ nàng ta nháo thế nào, vẫn là đuổi nàng ta đi.
Lúc ta ở thanh lâu, từng nghe nói cha ta nạp thêm không ít tiểu thiếp.
Những tiểu thiếp kia sau này trải qua người này thảm hơn người kia, nhưng đều không khóc không nháo tùy ý đại phu nhân xử lý.
Bây giờ bà ta đụng trúng hòn đá cứng Tuyết Nương này, cũng coi như là báo ứng.