EM TRAI TÔI HẸN HÒ VỚI MỘT CÔ GÁI HAM TIỀN - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-10-29 23:51:22
Lượt xem: 881
2
Thế là ba mở đầu, liên tiếp gửi năm bao lì xì, mỗi cái hai trăm tệ, “Hoan nghênh cháu Hợp Hợp, là chú sơ suất, đừng giận nhé.”
Lần này Chu Uyển Như trả lời rất nhanh, “Cảm ơn chú! Cháu nhận tấm lòng của chú rồi, nhưng không thể nhận tiền lì xì.”
Tôi nghĩ, cũng khá lễ phép đấy chứ.
Thế là tôi nói trong nhóm ba người với ba mẹ, “Xem ra cô gái cũng không tệ.”
“Có lẽ chúng ta đã hiểu lầm cô ấy.”
“Có thể.” Mẹ tôi tán thành.
Ba tôi gửi một biểu tượng cảm xúc chảy mồ hôi lạnh, “À, nhưng sau khi nói câu đó, cô ấy đã nhận ngay lì xì rồi.”
Tôi ôm đầu, âm thầm rút lại đánh giá của mình.
Mẹ tôi: "......"
Chưa đến mười phút sau, mẹ tôi tung ra một vài ảnh chụp màn hình từ Baidu, các câu hỏi như sau: “26 tuổi bị não tình yêu có cứu được không? Qua 50 tuổi còn sinh con được không? Tài sản nhiều quá không xài hết phải làm sao?”
Tôi giơ tay nói nhỏ, “Để cho con đi mẹ ơi, con đáng tin cậy lắm, con không bị não đâu, lại càng không bị ‘não tình yêu’ nữa.”
Đúng lúc đó, Chu Uyển Như làm bộ làm tịch trong nhóm, “Ái chà, Thụy Bảo, sao anh lại giật lấy điện thoại của em để nhận tiền lì xì thế, em đâu có định nhận.”
Em trai cười hí hửng trong nhóm, “Biết là em ngại nhận mà, anh giúp em thôi. Cảm ơn ba nhé!”
Tôi không chịu nổi nữa, liền mở nhóm ba người, bực bội nhắn, “Nếu không phải cô ấy tự nhận, con sẽ livestream ăn dép.”
Mẹ tôi không chịu kém, nhắn ngay sau, “Nếu không phải cô ấy tự nhận, mẹ sẽ xem cô ấy livestream ăn dép.”
Ba tôi: “Nếu không phải cô ấy tự nhận, tôi sẽ xem cô ấy livestream ăn dép.”
Mẹ tôi nhắn lại ngay lập tức, “Ông đúng là lười, copy-paste, không thèm sửa một chữ nào?”
Không khí bỗng trở nên cực kỳ kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/em-trai-toi-hen-ho-voi-mot-co-gai-ham-tien/chuong-2.html.]
Tôi nhìn kỹ lại, thì phát hiện ra ông ba hổ nhà tôi lại gửi tin nhắn này vào nhóm năm người.
Mẹ tôi cũng không nhận ra, và tiếp tục trả lời theo.
Xấu hổ c//hế//t mất!
Tôi nhanh chóng lắc mạnh cửa sổ trò chuyện với bố mẹ, “Rút lại đi, rút lại đi, gửi nhầm rồi.”
Thế là bố tôi rút lại một tin nhắn.
Mẹ tôi cũng rút lại một tin nhắn.
Cả nhóm chìm vào một sự im lặng c//hế//t chóc.
Sau đó, Chu Uyển Như rời nhóm.
Điện thoại của em trai tôi không thể liên lạc được.
Bố tôi yếu ớt hỏi, “Thực ra chúng ta cũng không sai quá mà, nói cũng là sự thật thôi.”
Tôi hắt gáo nước lạnh, “Chưa chắc đâu. Ban đầu mình đúng, nhưng bây giờ rõ ràng không còn đúng nữa rồi.”
“Không phải do con à? Tự nhiên lại đòi ăn dép, làm sao bố nhịn được.” Bố tôi bắt đầu đổ ngược trách nhiệm.
“Rõ ràng là do bố nhìn nhầm nhóm rồi gửi nhầm mà? Già cả rồi nên mắt kém, con khuyên bố nên đi làm cặp kính đi đấy.”
“Mẹ con cũng có phát hiện ra đâu?”
“Này, đổ cho mẹ làm gì? Là bố gửi nhầm trước chứ còn gì!”
Cuộc nội chiến hỗn loạn chính thức nổ ra.
Cả ba chúng tôi nhất thời quên mất cảm xúc của em trai, chỉ lo đùn đẩy trách nhiệm.
Dù sao, đổ lỗi cho người khác chứ không nhận về mình là truyền thống tốt đẹp của gia đình tôi.
Truyền thống này luôn được truyền lại một cách hoàn hảo.