EM TRAI TÔI HẸN HÒ VỚI MỘT CÔ GÁI HAM TIỀN - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2024-10-29 23:52:34
Lượt xem: 1,114
5
Tôi vừa cười vừa bước tới.
Lấy từng món đồ mà cô ấy đang ôm chặt vào lòng, ném lại lên giường.
Rồi tôi bẻ từng món trang sức quý giá ra khỏi tay cô ấy, từng cái một.
Mặt cô ấy lộ vẻ đau khổ, như thể vừa bị xé một miếng thịt trong lòng, tay cố giữ chặt, không chịu buông.
“Chị, ý chị là gì?”
Tôi mỉm cười đáp: “Đã thích đồ của chị, thì chắc em cũng sẽ thích cả… cái tát này, đúng không?”
Tôi giơ tay và tát vào mặt cô ấy, giòn tan.
Mọi người đều sững sờ.
Tôi lại tát thêm vào má bên kia.
“Xin lỗi nhé, suýt thì quên tát đều cả hai bên.”
“Lực bên trái nhẹ hơn bên phải rồi, ngại quá, chị phải làm thêm cái nữa.”
Tôi cứ thế vung tay liên tiếp, đánh sảng khoái. Cuối cùng em trai tôi cũng bừng tỉnh, kéo cô ấy ra sau lưng mình, đau xót kiểm tra gương mặt đang đỏ dần lên.
“À đúng rồi, còn chuyện sính lễ và nhà cửa chị đã nói, chị không quyết định được, người quyết định là bố chị, em có thể ra hỏi ông.”
“Còn đồ của chị, chị có quyền quyết định, tiếc là chị không muốn cho em.”
Tôi gọi chị giúp việc Lý đến trước mặt cô ấy.
Tôi nhét hết số quần áo và trang sức mà cô ấy đã động vào vào tay chị Lý, cười bảo: “Chị Lý, chẳng phải chị có cô con gái trạc tuổi tôi sao? Những món này, tôi không cần nữa, nếu không chê thì mang về nhé.”
Biết sở thích chi tiêu của tôi, chị Lý hiểu rõ giá trị mấy món này, có lẽ cũng đến vài chục triệu, kích động đến nỗi nói không thành câu, “Ôi tiểu thư, sao dám nhận chứ…”
“Cảm ơn tiểu thư, cảm ơn tiểu thư.” Sợ tôi đổi ý, chị vội ôm chặt đống đồ rồi rời đi ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/em-trai-toi-hen-ho-voi-mot-co-gai-ham-tien/chuong-5.html.]
Mặt Chu Uyển Như trắng bệch, kéo tay em trai tôi, ấm ức khóc.
“Thụy Bảo, chị anh có ý gì vậy?”
“Em làm gì sai mà bị chị ấy sỉ nhục như thế này?”
Em trai tôi che chắn cho cô ấy, nghiêm túc nhìn tôi, “Chị, chị quá đáng rồi, xin lỗi Uyển Như đi.”
“Người phải xin lỗi là con!” Bố tôi đẩy cửa bước vào.
“Không ai có thể ép con gái tôi xin lỗi, kể cả con, Quản Thụy Bảo! Mắt con bị mù sao, đưa loại người gì vào nhà chúng ta, lập tức cút đi!”
“Con gái tôi, dù chưa hay đã lấy chồng, đồ của nó, dù chỉ là một cây kim, cũng không để người ngoài nhòm ngó!”
Cuối cùng Chu Uyển Như bật khóc.
Cô ấy ôm mặt, chạy ra ngoài.
Em trai tôi tức tối dậm chân, “Mọi người đang làm cái gì vậy?”
“Mọi người không biết cô ấy từ nhỏ đã không được yêu thương trong gia đình, đáng thương biết bao sao? Con đã hứa sẽ bảo vệ cô ấy.”
“Con muốn dành cho cô ấy tất cả tình yêu thương, bù đắp cho những khổ cực cô ấy đã chịu. Mọi người là gia đình của con, không giúp thì thôi, còn cản đường?”
Em tôi càng nói càng giận, một người cao lớn gần mét tám suýt rơi nước mắt.
Bố mẹ tôi ghé tai nhau thì thầm, “Người ta nói con thứ sẽ thông minh hơn con đầu, thế sao thằng này lại ngốc thế này?”
“Còn giống ai nữa, nhà mình làm gì có gen mù quáng vì yêu, bảo nó lấy tiền của tôi còn khó hơn lấy mạng, chắc là đột biến rồi.”
“Không ngờ mọi người lạnh lùng, thiếu tình cảm như vậy, chẳng xứng đáng làm người nhà con chút nào!” Em tôi thấy bố mẹ không để ý đến, liền gào lên.
Bố mẹ tôi vẫn tiếp tục thì thầm, “Có khi nào hồi nhỏ bị sốt làm cháy não không?”
Em trai tôi khản giọng, dồn hết sức lực, tức giận hét lên: “Mọi người không sợ mất cô ấy, cũng không sợ mất con sao?”