Em trai tôi làm gián điệp cho công ty đối thủ - Chương 11+12
Cập nhật lúc: 2024-07-18 13:27:08
Lượt xem: 67
Đây cũng không phải lần đầu tiên tôi xem Kỳ Duyên phát biểu.
Bởi vì trong số những thanh niên ưu tú của thành phố xếp loại hàng năm, hầu như lúc nào cũng có mặt tôi và cô ta.
Các phương tiện truyền thông cũng bắt đầu chú ý đến.
Phương Kỳ Duyên đang nói, đèn flash nhấp nháy liên tục.
Đó chính là hành động thiết thực chứng minh sức hút của Kỳ Duyên.
Và kết quả là tôi khó có thể có hảo cảm về cô ta khi xem những tin tức như vậy trên truyền hình.
Tất nhiên, điều này cũng dễ hiểu thôi.
Nhưng hôm nay là buổi liên hoan thường niên của công ty Kỳ Duyên.
Thật sự không cần đến đám phóng viên này.
Ống kính viễn vọng hướng về phía Kỳ Duyên.
Tôi tìm kiếm bóng dáng của Bách Hạ.
Rất may là Bách Hạ cũng rất dễ tìm thấy.
Nó đứng ngay chỗ bậc thang nơi mà Kỳ Duyên vừa đi qua, sát sân khấu.
Nghe ngóng xung quanh một hồi liền cảm thán.
Ôi, Hạ Hạ của tôi.
Khi nhìn thấy Bách Hạ, hốc mắt tôi đã ửng đỏ.
Thằng bé gầy hơn và cũng cao hơn nữa.
Nhìn ở khoảng cách này trông vô cùng đẹp trai.
Giống như “người mẹ già” nhìn đứa con của mình, tôi cũng mừng khi thằng bé dần dần trưởng thành hơn.
Bên tai loáng thoáng tiếng Kỳ Duyên phát biểu.
Thậm chí có những câu tôi còn không nghe rõ.
Cho đến khi Kỳ Duyên chốt lại một câu cuối cùng:
“Chúc mọi người một buổi tối vui vẻ.”
Bách Hạ phía dưới hô lên hưởng ứng.
“Được.”
Sau đó thằng bé dẫn đầu nhóm người nhiệt tình vỗ tay cổ vũ.
Tôi nhìn thấy rõ ràng nơi khuôn mặt Kỳ Duyên thoáng qua tia kinh ngạc.
Cô ta chuyển sự chú ý sang Bách Hạ.
Khi đó Bách Hạ cũng không chú ý đến, chỉ ở đó dùng hết sức mà vỗ tay.
Hai bàn tay đã ửng đỏ.
Theo sự dẫn dắt của nó, những tràng pháo tay nồng nhiệt nổ ra từ khắp nơi.
“Đúng vậy, Kỳ tổng nói rất hay!”
“Kỳ tổng xinh quá!”
“Nghe Kỳ Tổng nói mà tôi muốn khóc luôn rồi…”
Tôi: “...”
Thiết Mộc Lan
12
Trước khi tôi nhìn về phía Bách Hạ lần nữa.
Kỳ Duyên đã bước xuống khỏi sân khấu.
Cô ta bước về phía Bách Hạ.
Ngay thời khắc đó, trái tim tôi đã ngừng đập mất mấy giây.
Sắc mặt của Kỳ Duyên không được tốt lắm.
Đôi lông mày nhíu lại, ánh mắt tỏ rõ vẻ lạnh lùng.
Nhưng Bách Hạ không để ý tới.
Khoảng cách giữa hai người ngày một gần hơn.
“Lương Thừa, bọn họ nói cái gì thế?”
Kỳ Duyên không nói vào micro khiến tôi cũng không thể nghe được gì từ cuộc trò chuyện giữa hai người.
Kỳ Duyên liếc nhìn Bách Hạ.
Bách Hạ chạy theo, há hốc mồm như đang nói điều gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/em-trai-toi-lam-gian-diep-cho-cong-ty-doi-thu/chuong-1112.html.]
Từ khi Kỳ Duyên đi xuống sân khấu đến khi ngồi vào chỗ.
Cái miệng nhỏ của Bách Hạ chưa hề dừng lại một giây nào.
Đáng buồn hơn là Kỳ Duyên hoàn toàn không quan tâm đến thằng bé.
“Tại sao thằng bé lại gặp phải loại khinh người như cô ta chứ?”
Tôi chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.
Cảm thấy vô cùng tức giận.
Đương nhiên người mà tôi căm hận là Kỳ Duyên.
Sự ghét bỏ của tôi với cô ta ngay giờ phút này chắc phải cộng thêm 111111 lần mất.
Cuối cùng cũng đợi được một cái gật đầu của Kỳ Duyên.
Có lẽ đó là một khoảnh khắc thôi.
Bách Hạ nhanh chóng nở một nụ cười vui vẻ.
Thằng bé ngồi cạnh Kỳ Duyên.
Miệng vẫn không ngừng nói và gắp đồ ăn.
Chà, hóa ra nó vẫn biết không nên bỏ đói bản thân.
Tâm trạng của tôi cũng vui vẻ hơn.
Khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lương Thừa trấn an tôi: “Lê Tổng, cô không cần lo lắng quá đâu.”
Tôi có thể không lo sao??
Bách Hạ hoàn toàn không thích hợp làm một gián điệp thương mại.
Sẽ rất nguy hiểm nếu nó cứ ở cạnh Kỳ Duyên.
“Tốt nhất là tôi nên gọi lại cho nó.”
“Nhưng tôi thấy cậu chủ đang làm rất tốt mà.”
“Cậu không hiểu đâu, thằng bé rất nhát gan và hay lo sợ.”
Tôi nhớ lúc còn nhỏ, nó rất sợ người lạ. Hễ gặp ai là đều trốn sau lưng tôi.
Tôi đang định trả lại kính viễn vọng cho Lương Thừa.
Thì đột nhiên nhìn thấy Bách Hạ đứng trên sân khấu.
“Nó đang làm cái gì vậy?”
Bách Hạ đi sang một bên, cầm lấy micro rồi bước lên sân khấu chính.
Lương Thừa vẫy vẫy tay với tôi.
Ý là cũng không biết.
“Xin chào mọi người nhé. Chúng ta chỉ chăm chăm thưởng tiệc thì vô vị quá. Để tôi biểu diễn văn nghệ cho mọi người xem nhé!”
Nó đã thu hút mọi sự chú ý của mọi người ngay khi vừa bước lên sân khấu.
Thằng bé trông rất điển trai hơn nữa còn cùng tuổi với rất nhiều đồng nghiệp.
Các nhân viên bên dưới cũng nhanh chóng hô hào.
“Được đó, đúng là ý kiến hay!”
“Đây là một bài hát nổi tiếng mà tôi được học ở nước ngoài. Nó đến từ Trung Quốc.”
Bách Hạ mỉm cười thật tươi trước đông đảo khán giả.
“Hãy để tôi góp vui cho mọi người và cho cả Kỳ Tổng của chúng ta nữa nhé!”
“Được, được..”
Dành cho Kỳ Duyên sao?
Thằng bé còn chưa hát cho tôi nghe bao giờ.
Đau lòng, thật sự quá đau lòng rồi.
Giọng hát trong trẻo của Bách Hạ ngay lập tức vang lên.
“Chân trời rộng lớn là tình yêu của đời tôi~”
“...”
“...”
“...”
Tôi: “...”