Em Trai Trẻ Tuổi Thầm Mến Tôi - Chương 1-3
Cập nhật lúc: 2024-07-03 08:42:40
Lượt xem: 2,531
Sau khi Giang Dụ nhận một cuộc gọi trong bữa tiệc sinh nhật của tôi, anh ấy bỗng dưng biến mất.
Sáng sớm hôm sau, người mà Giang Dụ dành trọn trái tim, Trần Hân Hân, đã chia sẻ trên trang cá nhân: "Cảm ơn anh, trong khoảnh khắc tuyệt vọng và bất lực nhất của em, anh đã đến bên cạnh em."
Hình ảnh kèm theo là góc nghiêng khuôn mặt của Giang Dụ đang chìm trong giấc ngủ.
Vào giây phút đó, tôi cuối cùng đã buông bỏ mười năm đợi chờ, xóa sổ hoàn toàn hình bóng của anh ấy.
1
Giang Dụ đã trở về, cùng với người mà anh ấy yêu mến, Trần Hân Hân.
Khi anh ấy đến dưới nhà tôi để gặp, Trần Hân Hân cũng ở đó.
Giang Dụ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Trần Hân Hân, ánh mắt anh ấy toát lên sự dịu dàng.
Thật kì lạ, tôi đã thích Giang Dụ từ mười năm nay, nhưng khi nhìn anh ấy và một người phụ nữ khác thân mật trước mặt, tôi lại không hề cảm thấy buồn.
Tôi nở nụ cười trên môi và tiến lại gần: "Có chuyện gì tìm em vậy?"
Giang Dụ mở hộp quà và đưa cho tôi: "Xin lỗi, hôm đó anh phải đi gấp, không kịp tặng em món quà sinh nhật."
Tôi nhận lấy món quà từ Giang Dụ, mỉm cười nhẹ: "Em cảm ơn."
Sau đó, Giang Dụ nói: "Anh và Hân Hân sẽ đi ăn bây giờ, em có muốn đi cùng không?"
Tôi vẫy vẫy tay: "Em không muốn làm bóng đèn trong cuộc hẹn hò của hai người đâu."
Khi tôi xoay người trở về nhà, lại nghe thấy lời nói của Giang Dụ: "Em thấy chưa, mối quan hệ giữa anh và Đường Oánh không giống như em nghĩ đâu."
Trần Hân Hân ôm lấy cánh tay Giang Dụ, lè lưỡi cười tinh nghịch: "Được rồi, là em hiểu lầm anh, em xin lỗi."
Một nụ cười tự giễu xuất hiện trên môi tôi, hóa ra đó mới là mục đích của Giang Dụ khi đến thăm tôi hôm nay.
Tôi đã thích Giang Dụ suốt mười năm, sau khi anh theo đuổi được người trong lòng bấy lâu, tôi đã từ người dự bị trở thành bạn bè.
Điều khiến tôi tức giận là, bọn họ đã cho tôi ăn một bụng cơm chó, tôi cảm thấy bị xúc phạm!!!
Trở về nhà, tôi ngồi xuống sofa, tiện tay ném món quà sinh nhật mà Giang Dụ gửi muộn ra một bên. Điều lạ là, không còn thấy hai người họ lượn lờ trước mặt, tôi cảm thấy nhẹ nhõm đến kì lạ.
2
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/em-trai-tre-tuoi-tham-men-toi/chuong-1-3.html.]
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Tôi và Giang Dụ tuy không làm việc cùng một công ty, nhưng công ty của hai chúng tôi lại ở cùng một tòa nhà, anh ấy ở tầng 22, tôi ở tầng 21.
Giang Dụ rất kén ăn, hơn nữa còn có thói quen không ăn sáng thời gian dài nên thường xuyên đau dạ dày.
Chúng tôi đều ở gần nơi làm việc, vì thế mỗi ngày tôi đều dậy sớm một giờ, tự tay làm bữa sáng, sau đó đi làm, tiện đường mang cho anh ấy.
Sáng hôm đó, khi tôi tay không đi vào công ty, đồng nghiệp ở bên cạnh rất bất ngờ, trêu ghẹo tôi: "Sao hôm nay cậu không mang bữa sáng lên lầu kia đi? Cãi nhau hả?"
Tôi cười nói: "Không cãi nhau, chỉ lười biếng thôi, ngày nào cũng dậy sớm, buồn ngủ quá."
Cùng đồng nghiệp tán gẫu xong, tôi liền đem chuyện bữa sáng bỏ ra khỏi não, liên tiếp ba ngày sau, Giang Dụ bỗng nhiên xuống lầu tới tìm tôi.
Sắc mặt anh ấy có chút không tốt lắm: "Gần đây sao không thấy em mang bữa sáng cho anh nữa vậy?"
Nhìn vẻ mặt không hiểu chuyện của anh ấy, trong lòng tôi không khỏi mỉm cười: "Em cũng không thể mỗi ngày đều mang bữa sáng cho anh chứ?"
Anh ấy sửng sốt một chút, còn chưa kịp nói chuyện, vừa vặn lúc này điện thoại tôi đổ chuông.
Sau khi nhận điện thoại xong, tôi nói: "Giám đốc của chúng em đến kiểm tra, em phải nhanh chóng trở về."
Tôi không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của anh ấy, liền vội vàng rời đi.
3
Trong lúc làm việc, tôi lướt một vòng bạn bè, lơ đãng nhìn thấy video Trần Hân Hân vừa đăng mấy phút trước trong vòng bạn bè: "Nhận nuôi một bé thích phá chỉ."
Trong video có một con mèo đang tháo một cái khăn quàng cổ màu xanh lam.
Tôi liếc mắt một cái đã nhìn ra, chiếc khăn quàng cổ kia là quà tôi mang về cho Giang Dụ khi tôi cùng chị em bạn thân Dao Dao đi nước ngoài chơi.
Tôi nhìn thấy bạn bè của cô ta đang trêu đùa trong vòng bạn bè của cô ta: "Bà giàu quá, mấy ngàn một chiếc khăn quàng cổ, cứ như vậy mà để bé mèo nghịch thì thua nha!"
Trần Hân Hân là cố ý, tôi liếc mắt một cái liền nhìn ra.
Không bao lâu, Dao Dao gửi tin nhắn cho tôi: "Cái khăn quàng cổ bị mèo phá hủy trong vòng bạn bè của Trần Hân Hân, là năm ngoái cậu đưa cho Giang Dụ đúng không?"
Tôi rất bình tĩnh đáp lại: "Ừ, là cái đó."
Sau khi trả lời tin nhắn, tôi có chút bất ngờ, bản thân sao lại bình tĩnh như vậy, ngay sau đó tôi gửi tin nhắn cho Dao Dao: "Cậu cảm thấy, tôi có khả năng một ngày nào đó sẽ không thích Giang Dụ nữa không?"
Dao Dao dùng giọng điệu hận rèn sắt không thành thép trả lời tôi: "Không có khả năng! Nếu cậu thật sự có thể làm được không thích hắn, trước hết ném hết quà sinh nhật mười năm qua hắn tặng cậu đi."
Mười năm qua, quà sinh nhật Giang Dụ tặng tôi hàng năm, tôi đều coi như bảo bối, vẫn luôn bảo tồn.
Bỗng nhiên nghe thấy Dao Dao nói như vậy, tôi mới nhớ tới quà sinh nhật Giang Dụ tặng năm nay, tôi còn chưa mở ra, cái này lại càng không thích hợp, tôi thật sự không mong chờ năm nay anh ấy tặng quà sinh nhật gì cho mình nữa.