Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ép hôn - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-06-10 11:05:59
Lượt xem: 633

Lời này nói ra, trẫm thấy ánh mắt nàng lóe lên kinh ngạc, nhưng lại cực nhanh cự tuyệt trẫm: “Cái này không có quy củ.”

Trẫm nói: "Không ngại, trẫm chính là quy củ.”

[Bạn đang đọc Ép hôn được edit và dăng tại Nhân Trí page]

4

Thẩm Anh võ công siêu quần, trẫm chỉ có thể ở tiếp được nàng qua mười chiêu, nghe nói ngay cả Thẩm tướng quân nhiều nhất cũng tiếp nàng qua mười tám chiêu.

Đương nhiên, Thẩm tướng quân cuối cùng vẫn thắng, thắng ở chỗ hắn là phụ thân.

Trẫm cũng thắng, thắng ở chỗ trẫm là hoàng đế.

Qua mười chiêu, nàng cảm thấy không có ý nghĩa, thản nhiên nhận thua: "Bệ hạ võ nghệ cao cường, thần thiếp bội phục.”

Ta hỏi: "Có ai thắng nàng chưa?"

Nàng không nghĩ tới trẫm sẽ hỏi như vậy, ánh mắt lóe sáng lên một chút, lại lạnh nhạt lên tiếng: "Không phải bệ hạ thắng rồisao.”

Xem ra ngoại trừ trẫm và Thẩm tướng quân, không ai có thể thắng được nàng.

Thẩm Anh không nói nhiều lắm, trẫm hỏi một câu nàng đáp một câu, phần lớn thời gian chính là trẫm đang nói, nàng nghe. Mà nói cho đúng là lúc trẫm nói, nàng có vẻ như nghe nhưng hồn lại không ở bên cạnh trẫm.

Trẫm hỏi một câu không có đầu óc: "Vào cung, có chỗ nào không thích ứng sao?"

Hồn của Thẩm Anh đã trở lại. Nàng đè nén lửa trong mắt, cố gắng biểu hiện bình tĩnh một chút: “Không có chỗ nào không thích ứng.”

Nàng đương nhiên không thích ứng, dù sao nàng cũng từng một kiếm g..iết vạn quân địch, một tiễn chống lại ngàn quân. Vào trong cung, cùng lắm chỉ có thể đóng cửa luyện công, đối với những tiểu thư khuê phòng kia một câu cũng không nói được.

Trẫm cười: "Thẩm Anh, đi ra ngoài một chút đi, cả đời còn rất dài.”

Vẻ mặt Thẩm Anh rất kích động, nàng không nói gì, nhưng sau ngày hôm đó, nàng có ra ngoài mấy lần.

Bởi vì cả đời quá dài, mà cung Thừa Càn quá nhỏ, nàng rốt cuộc phải thích ứng với hoàng cung này, cũng phải thích ứng trẫm.

Trẫm nghe Xuân Hỉ nói, lần đầu tiên nàng đi ra ngoài đã cùng thống lĩnh cấm vệ quân hàn huyên vài câu, ngày hôm sau thống lĩnh cấm vệ quân liền dâng cho trẫm một bản đồ bố phòng mới.

Những gì hắn nói đến rất khó hiểu, hiển nhiên là không học diễn đạt được hết suy nghĩ của Thẩm Anh, nhưng trẫm nghe rõ.

Trẫm đổi tuyến tuần tra mới, không lâu sau liền tìm lý do để hắn rút lui. Thật giả lẫn lộn nhiều năm như vậy, trẫm đã sớm nhìn hắn chướng mắt.

Thống lĩnh cấm vệ quân mới nhậm chức là hậu sinh của Thẩm gia, có một lần chào hỏi Thẩm Anh, Thẩm Anh cũng không để ý, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Từ ngày đó, nàng không bao giờ đi qua bên kia nữa.

Trẫm cảm thấy thú vị, liền hỏi Xuân Hỉ: "Ngươi nói xem nàng ghét người của Thẩm gia như vậy, tại sao không cần phong hiệu của trẫm?"

Xuân Hỉ nào dám trả lời, lau mồ hôi giả ngu.

Trẫm biết, so với Thẩm gia, có lẽ nàng ghét trẫm hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ep-hon/phan-3.html.]

5

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Thẩm Anh đi ra ngoài hai lần, liền đối đầu với Cung phi.

Bốn vị cung phi đều không phải người lương thiện gì, Đức phi vô đức, Hiền phi bất hiền, Thục phi bất thục, Tĩnh phi bất tĩnh.

Khi các nàng tụ cùng một chỗ, so với trẫm xử lý án quốc sự còn đau đầu hơn.

Xuân Hỉ truyền tin tức, nói rằng quý phi ỷ sủng mà kiêu ngạo, trước mặt mọi người cùng bốn vị phi tử đánh nhau, mặt Thục phi bị thương, trâm của Hiền phi bị gãy, Tĩnh phi bị đạp. Đức phi thì thảm hại hơn, còn rơi xuống nước.

“Quý phi đâu?" Trẫm hỏi.

Xuân Hỉ lau mồ hôi: "Quý phi một cọng lông không hề hấn gì.”

Ồ, vậy trẫm sẽ không đi, ngươi đi tìm mẫu hậu để người xử lý một chút, không nên làm khó Thẩm Anh.

Sau lưng bốn vị phi tử đều là quan thần triều đình, đắc tội ai cũng sẽ nhận được một đống tấu chương, loại tình cảnh này, trẫm ít nhiều cũng phải lấy ra chút gì đó từ quốc khố trấn an một chút.

Đến ban đêm, trẫm vẫn đến cung Đức phi cho có lệ, vì cho nàng chút thời gian chuẩn bị, từ sáng sớm trẫm đã ban thông tri xuống. 

Đức phi hai mắt đẫm lệ nhìn trẫm, điểm tâm vụn còn chưa lau sạch: "Bệ hạ cũng không đến thăm thần thiếp, thần thiếp từ trong hồ lên bờ, sợ tới mức hồn phách bất định, ăn uống không được, chỉ sợ một hơi sẽ c..hết.”

Trẫm nói: "Quả nhiên là chấn kinh, không sao chứ?”

Đức phi tiếp tục nức nở: "Đương nhiên có việc, bệ hạ, bệ hạ chỉ biết là sủng hạnh Quý phi nương nương, quên mất thần thiếp!”

Trẫm cắt ngang nàng: "Nếu có việc, trẫm cũng không tiện quấy rầy, nàng vẫn nên tĩnh dưỡng đi, trẫm đi xem Hiền phi.”

Vẻ mặt Đức phi kinh ngạc, khóc sướt mướt tiễn trẫm đi, trẫm còn chưa đi xa, bên trong liền truyền đến thanh âm múa rối bóng.

「……」

Không trách nàng, trẫm là người tập võ, tai thính mắt tinh.

Xuân Hỉ còn đang diễn thuyết: "Xem ra Đức phi nương nương sợ không nhẹ.”

Trẫm tự dưng cảm thấy có chút phiền chán: "Nếu ngươi muốn, trẫm cũng có thể dọa ngươi một chút.”

Xuân Hỉ hiển nhiên không muốn.

Hiền phi so với Đức phi tốt hơn một chút, nể tình nàng diễn xuất không tệ, trẫm thưởng cho nàng một cây trâm mới.

Tĩnh phi thì không được, vừa vào cửa liền cãi nhau ầm ĩ, trẫm đợi một chén trà rồi đi.

Về phần Thục phi, nàng đã ngủ rồi.

Từ bốn cung lớn này đi ra, trên đường còn có mấy mỹ nhân muốn câu dẫn trẫm, trẫm coi như không phát hiện.

Trẫm so với bất cứ kẻ nào đều biết, các nàng đối với trẫm là vì lợi ích, mà trẫm không có nhiều lợi ích như vậy để phân cho tất cả mọi người.

Vào đêm, hậu cung không biết đã c..hết bao nhiêu người này cũng mất đi khí thế ban ngày, thánh giá của trẫm mạnh mẽ đi về phía trước, đi trọn một vòng.

Xuân Hỉ nói: "Bệ hạ, người muốn đi đâu?

Loading...