(Full) Trộm vợ của cha - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-05-27 22:04:52
Lượt xem: 1,963
Tên : TRỘM VỢ CỦA CHA (END)
( Tên do editor đặt)
Đề cử: Thu Hải Đường
9,
Ta đương nhiên không từ bỏ ý định.
Khó khăn lắm mới còn sống, lại bị giam trong cung.
Lỡ đâu, bất hạnh, sơ ý một chút thành sủng phi, đó chính là thành bia sống .
Cái tên Thất Hoàng tử này dám ôm hôn ta, khả năng này không phải là không có.
Vậy ta sống sót có ý nghĩa gì?
Ta vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nói là, ta không quen khí hậu trong cung, đối với việc làm hoàng phi càng là không có hứng thú, ta cũng sẽ không cung đấu, vạn nhất không cẩn thận bị phi tần khác hãm hại, thì lão Thất nhà ngươi sẽ thành kẻ thù với gia tộc giàu nhất, nhiễm nhiên mất đi túi tiền vô hạn này.
Thất hoàng tử kia thế mà nhéo nhéo vào gương mặt gầy trơ xương của ta
Mẹ kiếp, chỉ có một lớp da, đau thấy bà nội luôn!
"Ngươi yên tâm, sẽ không có người đấu với ngươi, ngươi liền an tâm ở trong cung, phụ trách sinh con cho ta là được."
Ta bị nhéo đỏ cả mặt, đều không có chú ý lượng thông tin cực lớn trong lời hắn nói.
"Sinh cho ngươi cái đại đầu quỷ."
Chờ đợi mòn mỏi,cha mẹ thật vất vả mới tới thăm ta một lần.
Ta bày một mặt nước mũi nước mắt khóc lóc kể lể.
Thất hoàng tử chính là lưu manh, cầm thú, mà lại tâm tư thâm trầm, ta vạn vạn không phải là đối thủ của hắn.
Không nghĩ tới cha ta khóc lớn hơn ta.
Bởi vì Thất hoàng tử không chỉ là đại lưu manh, mà còn muốn ăn bám nhà ta nữa.
Cả nhà chỉ muốn cứu ta ra, thế nhưng là Thất hoàng tử nói đây chẳng qua là một phần của hồi môn. Hắn còn muốn nhà ta chuẩn bị thêm nữa.
Không cho liền không cứu.
Đòi của hồi môn.
Đòi tiền thôi mà lý do nghe cao cả quá nhỉ?
Ta nhìn cha khóc lớn, bản thân chỉ có thể nín họng.
Dù sao đi nữa, không bị tuẫn táng là tốt lắm rồi!
10,
Thế nhưng nhà ta không có tiền.
Ta nghĩ xin thêm tiền lúc này cũng không tốt lắm.
Ta nhớ tới số ngân phiếu ủ trong giày bữa trước.
Ta rút ngân phiếu từ đế giày ra, vừa lúc bị Thất hoàng tử bắt gặp.
Ta cũng không kịp giấu.
Trong lòng ta lo lắng bất an cực kỳ.
Đợt này ta đang cần tiền.
Hắn nhìn, ta nắm vuốt mấy trương ngân phiếu vội vã cuống cuồng nhìn xem hắn, sợ hắn đoạt đi mất.
"Ra đây, đưa tờ giấy bạc cho ta, ta sẽ thêm vào danh sách của hồi môn của ngươi .Mỗi ngày ta sẽ nhét vào giày của ngươi, sẽ không có chuyện xấu hổ."
Hắn quả nhiên liền quan đến bạc đều không buông tha.
Quả nhiên có tiền thì phải giấu cho kỹ.
Ta nắm vuốt ngân phiếu không muốn cho hắn.
"Ta, ta ..chân ta hôi."
Cho hắn ta liền sạch túi, một văn tiền cũng không có.
Hắn híp mắt đến gần chút, thần sắc có vẻ hơi đê tiện.
"Phải không? Ta không tin, không bằng ta tới kiểm tra một chút."
Nói ra càng đê tiện.
Ta từng tờ từng tờ ngân phiếu kín đáo đưa cho hắn, "Không cần, cho hết ngươi."
Ta quyết định, ta muốn trả thù hắn.
Ta muốn gả cho hắn, sau đó sinh con trai, lại ngày ngày cầu hắn ch//ết sớm.
Ta để cho nhi tử của ta làm hoàng đế, ta đương nhiên là Thái hậu.
Sau đó để cho nhi tử ta một vật bồi táng cũng không cho hắn, ta còn muốn đem trái cây cúng của hắn ăn bằng hết.
Vì để ăn được trái cây cúng của hắn, ta miễn cưỡng hy sinh một chút, một lần làm sủng phi đi.
Thất hoàng tử nắm vuốt ngân phiếu, cũng không có ý ghét bỏ.
Ta bĩu môi, bạc thì ai ghét bỏ, thật sự là từ đôi chân đầy mồ hôi lấy ra đi nữa ta cũng không chê.
Mắt của ta nhìn xem hắn đem ngân phiếu nhét vào trong lồng n.g.ự.c của mình.
Lại đem ta kéo vào trong n.g.ự.c hắn.
Ta cùng ngân phiếu của mình chỉ cách một tầng vải vóc, lại phảng phất cách xa nhau tận chân trời góc biển.
"Ngươi ngoan ngoãn chờ cùng ta thành thân, sau khi kết hôn cái gì cũng đều là của ngươi, trước đó, không được lộn xộn hay có ý đồ xấu, đã nghe chưa?"
Ta thì có thể nảy ra cái gì ý đồ xấu được, ta lại không thể chạy trốn.
Hay là hắn sẽ không là sợ ta chạy đi?
Ta ngẩng đầu một chút nhìn hắn, "Nếu như... ta nếu là muốn chạy, ngươi sẽ như thế nào?"
Thất hoàng tử nhấp một ngụm trà
"Vậy ngươi sẽ được tới tường thành nhìn người nhà mình từng người một bị thả xuống, sau đó ta sẽ đánh gãy chân ngươi rồi cõng ngươi vào động phòng với ta."
Ta trừng to mắt.
"Ngươi có bị bệnh không?"
Hắn lại nhấp một ngụm trà, gật đầu.
"Đúng, ta có bệnh, bệnh rất nặng, bệnh hơn một năm, biết ngươi bị tuyển tiến cung bệnh này liền triệt để phát tác, ta không có cách nào, lão già bín thái kia nằm liệt trên giường bệnh còn nghĩ chiêu ngươi thị tẩm, ta chỉ có thể sớm tiễn hắn một đoạn."
Hắn liền nói rất nhiều chuyện ta không thể biết.
Ta lại không dám hỏi, ngươi làm gì đem ta kéo xuống nước cùng,?
Ta mười phần oán niệm nhìn hắn chằm chằm.
Thất hoàng tử lại nhéo nhéo gương mặt toàn da của ta
"Không phải là để ngươi đói bụng mấy ngày thôi sao, sau này vỗ béo lại là được!"
Ta run rẩy tay chân, người này ma quỷ.
Ta liền biết, triều đình căn bản không có tục tuẫn táng, ngay từ đầu ta còn cảm thấy là mình quá mức xui xẻo, đụng phải hôn quân ngu ngốc nhất lịch sử.
Không nghĩ tới là đụng phải nhi tử ma quỷ của hôn quân.
"Thả ta ra!"
Bỏ đói ta, ta rất tức giận.
Thất hoàng tử đương nhiên không có nghe lời như vậy, ngược lại hắn còn ôm chặt hơn một chút.
"Tốt, không tức giận, về sau ta không như vậy nữa có được hay không? Ngươi nhìn đi ta đã đem yếu điểm của ta nói cho ngươi cả rồi."
Ta càng tức.
Đây là yếu điểm a?
Cái này rõ ràng chính là muốn đem ta nhốt trên cùng một thuyền.
Cái này, ai dám dùng?
Cũng không biết lại đ.â.m chọt hắn cái gì, Thất hoàng tử lại nhấp một ngụm, "Đừng bày ra dáng vẻ khả ái đến câu dẫn ta, chúng ta còn chưa đại hôn."
Ta nhận thua!
Ai đụng phải cái tên bệnh tâm thần là kẻ đó xui xẻo !
Ta không nghĩ tới ta có thể mặc áo phượng đỏ tiến cung.
Ta vẫn cho là Thất hoàng tử nói thành thân chính là cử hành một nghi thức nhỏ mà thôi.
Cha ta chức quan quá thấp, coi như có bỏ ra lại nhiều tiền, cũng không thể mua cho ta vị trí hoàng hậu.
"Ngươi ổn thỏa trong cung là được."
"Chúng ta còn chưa đại hôn."
Thành thân, động phòng.
Những lời bị ta xem nhẹ giờ phút này đều từng tiếng vang vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/full-trom-vo-cua-cha/chuong-3.html.]
Cho nên, hắn nói đến thành thân, là cùng hắn trở thành phu thê .
Ta che kín khăn trùm đầu đợi không bao lâu, Thất hoàng tử,lúc này đã thành Hoàng đế liền tiến đến.
Một chuỗi lễ nghi qua đi, gian phòng bên trong liền chỉ còn lại có ta cùng hắn.
Khăn trùm đầu bị vén lên, lúc ấy, ta đang suy nghĩ.
Có nên trì hoãn mục tiêu làm Thái hậu một chút không?
Làm hoàng hậu, muốn ăn cái gì thì ăn cái nấy. Mấy cái trái cây cúng, tựa hồ cũng không cần ăn gấp như vậy?
Hắn xốc khăn cô dâu, cảm thán, "May mà cha ngươi nhiều nữ nhi, nên cưới ngươi cũng không phải quá vất vả."
Nói xong hắn liền muốn cởi quần áo.
Mặt ta đỏ lên, vội vàng ngăn lại.
"Không, không vội."
Hắn đẩy tay của ta, "Gấp, cấp bách, ngươi còn có nhiệm vụ trọng đại ngươi còn nhớ rõ không?"
Hở, nhiệm vụ gì?
Kể cả khi bị hắn kéo ngã xuống giường , ta vẫn nghĩ không ra cái chuyện quan trọng phải làm đó là gì
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bất quá có một việc ta còn nhớ rõ.
"Nói thành thân xong liền trả ta tiền, ngươi trước tiên trả tiền đi..."
11,
Ngày thứ hai, ta liền hiểu.
Làm Hoàng đế mới nhậm chức, chính là đại hôn cũng không có nghỉ lễ.
Tốt thì miễn được ba ngày tảo triều, bất quá tấu chương vẫn nhiều như cũ.
Hắn ôm ta cảm thấy mình mười phần khổ bức, còn ủy khuất.
Ta cũng cảm thấy rất khổ bức.
Mệt nhọc một đêm, còn muốn ta phải đi gặp gỡ các phi tần khác nữa?
Trong lòng ta cảm giác khó chịu, một bên nhéo hắn vừa nghĩ vẫn là làm Thái hậu tốt hơn.
Trêu đến mức hắn suýt nổi giận, may mà thái giám kịp thời đến.
Đứng dậy, hắn không cho cung nữ và thái giám làm gì, nhất quyết đòi tự mặc y phục cho ta. Thẳng đến ba lần vẫn mặc sai, ta phát cáu,hắn mới lưu luyến không rời đem ta giao cho cung nữ.
Về sau chính là hắn đi phê hắn tấu chương, ta đi gặp phi tần của hắn.
Sau đó ta chấn kinh nhìn những gương mặt quen thuộc.
Tân hoàng đế vĩ đại đã bê nguyên dàn hậu cung của cha hắn về
Đều là các phi tần từng cùng ta chung hoạn nạn dưới mộ thất.
Không một gương mặt xa lạ nào.
Chỉ có điều các nàng không chấn kinh như ta.
Ngoại trừ đối với ta quy quy củ củ hành lễ, còn lại đều là ăn uống như thường.
Toàn bộ trong điện náo nhiệt giống hệt chợ bán thức ăn.
Ta nhớ tới tối hôm qua hắn nói ta còn có một nhiệm vụ quan trọng.
Ta run rẩy hỏi một phi tần.
"Lệ lương nhân, các ngươi tiến cung bao lâu?"
"Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, thần thiếp bây giờ không phải Lệ lương nhân, là Tuyên phi, thần thiếp cùng bọn tỷ muội tiến cung đã hơn nửa tháng ."
Cho nên, những phi tần này vừa thoát khỏi mộ thất , cái tên Hoàng đế đáng chế///t này liền đem tiến cung?
Trong cung, thái giám cung nữ tựa hồ cũng không có mấy gương mặt quen thuộc.
Không, quen chứ, mấy cái tên thái giám kia không phải là không tranh giành đồ ăn, làm chúng ta sợ hãi sao?
Nhất là cái tên bị ta một cước đạp lăn lộn càng trông càng giống thiếp thân hầu hạ bên cạnh hoàng thượng.
Ta buổi sáng mấy lần nhìn qua hắn, hắn thế mà mặt không đổi sắc.
Ngược lại là ta bởi vì nhìn nhiều quá suýt bị tên Hoàng Thượng đáng chét kia nổi cơn ghen tuông.
Nhìn mấy người quen cũ này hoàn toàn không cần chú trọng hình tượng chút nào.
Ta có chút ghen tị.
Cho nên cái tên đáng c.h.ế.t kia làm sao lại coi trọng ta, để ta làm Hoàng hậu?
Hắn đây là dự định để ta một mình phụ trách việc nối dòng dõi cho hắn!
Vốn là nhiệm vụ của hậu cung ba ngàn người , hiện tại liền rơi xuống trên đầu một mình ta?
Ta thật hâm mộ các nàng, rốt cục quang minh chính đại sống cuộc sống ta từng mơ ước!
Có lẽ là ta oán niệm quá sâu, sắc mặt quá khổ bức, Tuyên phi có chút đồng tình.
"Hoàng hậu nương nương ngàn vạn bảo trọng thân thể, ban đầu ở địa cung cùng nương nương trải qua hoạn nạn , thần thiếp cảm niệm ân đức nương nương , về sau nương nương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, bây giờ chỉ mong nương nương có thể nhiều sinh hoàng tử, thần thiếp chắc chắn xem như con của mình sinh ra."
Ta không làm.
Nói thật dễ nghe, trước ta đi qua quỷ môn quan một lần, nghĩ thông suốt rồi.
Còn để cho ta sinh nhiều, cho các nàng khỏi phải sinh đúng không.
Các nàng cái gì cũng đều không cần làm, dễ dàng hưởng thụ.
Không cần sinh, không cần nuôi con, lại thanh nhàn lại tự tại.
Cái này rõ ràng là cuộc sống mơ ước của ta mới phải.
Ta trở về liền ôm chăn mền khóc rống một trận.
Cẩu Hoàng đế trở về nhìn mắt ta sưng hạch đào thì giật nảy mình.
Dỗ ta nửa ngày, lại muốn phạt người hầu hạ ta .
Ta lười nhác nhìn hắn làm bộ làm tịch, trực tiếp biểu thị ta tự xin phế hậu.
Cẩu hoàng đế cắn răng.
"Ngươi không phải muốn làm Thái hậu sao, ngươi không làm hoàng hậu không sinh hoàng tử, ngươi làm Thái hậu thế nào?"
Ta giật nảy mình, hắn làm sao biết ta nảy sinh những suy nghĩ đại nghịch bất đạo này nhỉ?
"Ngươi, ngươi chớ nói nhảm, oan uổng ta."
Cẩu hoàng đế lại đem ta đè xuống.
"Ta oan uổng ngươi? Là ai buổi tối hôm qua chịu không nổi khóc lóc hô hào phải làm Thái hậu, muốn ăn trái cây cúng của ta?"
Có à?
Hẳn là có !
Bởi vì ta hôm nay lại hô như thế.
12,
Ta rốt cục vẫn sớm làm Thái hậu.
Đại nhi tử sáu tuổi , cẩu hoàng đế chịu không được ta cả ngày làm ầm ĩ, đem hoàng vị nhường ngôi cho trẻ con.
Không chỉ ta làm Thái hậu, hắn cũng tuổi còn trẻ liền làm Thái Thượng Hoàng.
Ta càng tức giận.
Hắn một bên bận bịu quốc sự, còn một bên để cho ta sáu năm sinh ba đứa.
Hiện tại hắn không làm Hoàng đế, chỉ là giám quốc cho nhi tử, chuyện triều chính đều ném cho đại thần xử lý.
Vậy thì hắn không phải có càng nhiều thời gian để cho ta sinh càng nhiều bé con hơn sao?
Ta vừa tức vừa sợ.
Trực tiếp lấy một thanh d.a.o phay ngày đêm mang theo.
Cuối cùng cũng làm hắn phát bực.
Một bát thuốc vô sinh bưng đến trước mặt ta, hắn không thèm nháy mắt một hơi uống cạn.
Hôn quân a, nhà bọn hắn hoa mắt ù tai thích nữ sắc là tổ truyền a~~~.
Nhưng mà ta cũng yên tâm.
Vui vẻ đem d.a.o phay trả cho bọn đầu bếp đang lo lắng ở ngự thiện phòng.
Cũng đồng ý đem một nửa chiếc giường ngủ còn lại cho Thái thượng hoàng bị đin kia
Đợi đến cả triều văn võ biết đến, Thái Thượng Hoàng bệ hạ đã là một kẻ vô sinh .
Mà ta, từ đây gánh vác cái danh Yêu Cơ hại nước .
Quản nó chi?
Cũng không phải không có người kế vị.
Dù sao thì cũng đùng mơ tưởng để cho ta tiếp tục làm cái máy đẻ nữa.
( Hoàn toàn văn)