Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-10-07 02:26:24
Lượt xem: 222

Dương Minh là một người thông minh, Thẩm Quả Quả hỏi thẳng về tình huống phát hiện Thiên Tằm, chắc chắn là biết được ít nhiều.

Thêm vào đó, con Thiên Tằm này đã c.h.ế.t rồi, có biết được cũng chẳng thay đổi gì, chẳng lẽ lại đi tố cáo với Mã gia sao?

Có thể biết thêm chút thông tin về Thiên Tằm cũng không tệ.

Thẩm Quả Quả nhận lấy hộp sắt nhỏ, thân con tằm trắng tinh có chút ngả vàng. Cô đưa ngón tay nhỏ ra chạm nhẹ, quả thật đã chết.

Thật đáng tiếc~

Lật con tằm lại, cô thấy trên bụng nó dính một điểm đen, trông giống như hạt mè đen.

Chẳng có gì đáng chú ý.

Giống như phân của côn trùng.

Khoan đã.

“Chú Dương, cho cháu một cây kim.” Thẩm Quả Quả mặt mày nghiêm túc hẳn lên.

Ồ.

Dương Minh lập tức mở một chiếc hộp nhỏ trên ngăn tủ bên cạnh, bên trong có một đống kim chỉ.

Thẩm Quả Quả tiện tay lấy một cây kim, cẩn thận dùng đầu kim nhấc lên hạt “mè đen” đó.

Cô mỉm cười với Dương Minh, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ, “Chú Dương, chú thật may mắn đấy.”

Thiên Tằm đã c.h.ế.t rồi, còn may mắn gì nữa chứ?

Tất nhiên, câu này không thể nói thẳng ra. “Quả Quả, cháu nói thử xem.”

Thẩm Quả Quả tìm một miếng vải nhỏ, nhẹ nhàng nhấc điểm đen nhỏ lên và đặt lên miếng vải.

“Đây là trứng của Thiên Tằm. Trứng Thiên Tằm ban đầu màu trắng, khi chuyển thành màu đen thì có nghĩa là sắp nở thành công rồi.”

“À!”

Dương Minh và Hoắc Đào đều kinh ngạc. “Cháu chắc chứ?”

Dương Minh không thể tin nổi, đặc biệt là khi nghe Thẩm Quả Quả nói rằng sắp nở thành công.

Vậy chẳng phải nói là ông sắp có một con Thiên Tằm sao?

Không đúng, quan trọng là Thẩm Quả Quả biết quá nhiều.

Tương tự, lời này cũng không thể nói thẳng ra.

Thẩm Quả Quả cầm miếng vải, “Nếu chú Dương tin tưởng cháu, giao trứng tằm này cho cháu, và nếu chú có thể mang về những chiếc lá như chú đã nói, thì cháu… có lẽ có thể nuôi được Thiên Tằm.”

“Được!”

“Chú sẽ đi tìm những chiếc lá đó ngay.”

“Đợi đã,” Thẩm Quả Quả ngăn lại, “Chú Dương, nhưng trước tiên chúng ta phải nói rõ ràng. Trứng Thiên Tằm này là phát hiện tình cờ, ban đầu Thiên Tằm của chú cũng đã c.h.ế.t rồi. Nếu trong quá trình ấp có bất kỳ sự cố nào…”

“Không không không, Quả Quả, Tiểu Đào, hai đứa yên tâm, điều này ít nhất chú cũng hiểu mà. Cháu cứ yên tâm làm, kết quả thế nào chú đều chấp nhận.” Dương Minh lập tức vỗ n.g.ự.c đảm bảo.

Ông không phải loại người đòi hỏi quá mức. Nếu Thẩm Quả Quả không nhắc đến đây là trứng Thiên Tằm, ông có lẽ đã bỏ lỡ nó. Giờ ít nhất còn có hy vọng.

Thẩm Quả Quả cũng đáp lễ, “Vậy nơi ấp trứng sẽ là ở cửa hàng của chú Dương nhé, chú làm tốt công việc bảo mật, đừng để Mã gia biết là được.”

Dương Minh ngẩn người.

Ấp Thiên Tằm, đây là chuyện lớn cỡ nào, là một kỹ thuật quan trọng như thế nào, việc ấp trứng đặt tại chỗ ông có nghĩa là Thẩm Quả Quả sẵn sàng chia sẻ quá trình và phương pháp ấp với ông.

Dương Minh phấn khích xoa xoa tay, “Tiểu Đào, Quả Quả, nếu… chú nói là nếu thôi, nếu sau này Thiên Tằm có đem lại lợi ích gì, chú sẽ không quên hai đứa đâu, tất nhiên, rủi ro đều do chú gánh chịu.”

Không tệ!

Rất đúng đắn.

Thẩm Quả Quả tỏ ra rất hài lòng.

Sau đó cô chỉ vào một góc của miếng vải, “Xem ra có thể giữ thêm khoảng nửa ngày, tầm bảy giờ tối, cháu và Hoắc Đào sẽ quay lại, chú Dương có thể mang lá cây về được không?”

“Được!”

Dương Minh trả lời chắc nịch.

Thẩm Quả Quả cũng không lãng phí thời gian, treo túi quần áo lớn miễn phí mang về lên xe lăn, rồi rời khỏi tiệm Giang Thủy, tiến thẳng đến lò mổ dị thú.

Trên đường đi, Hoắc Đào đột nhiên lên tiếng, “Cảm ơn.”

“Hả? Sao tự dưng lại nói thế?”

“Chắc vì chú Dương là bạn của bố anh nên em mới mạo hiểm giúp đỡ, đúng không?”

Hoắc Đào nghĩ Thẩm Quả Quả là kiểu người tránh phiền phức nếu có thể.

Việc ra tay giúp Dương Minh còn có nguy cơ đối đầu với Mã gia, rõ ràng là vì nể mặt anh.

Thẩm Quả Quả vỗ vai Hoắc Đào rộng lớn.

“Có rất nhiều lý do, nể mặt anh chỉ là một phần thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-19.html.]

Hạt Dẻ Rang Đường

“Đây là một cơ hội, nếu thành công chúng ta có thể kiếm được một khoản, thất bại cũng chẳng sao, hơn nữa anh xem, chú Dương còn không lấy tiền quần áo của chúng ta mà.”

“Chúng ta là người một nhà mà, đừng khách sáo thế chứ!”

Thẩm Quả Quả nói rất chân thành.

Có người để tâm đến mình, trong lòng Hoắc Đào cảm thấy ấm áp vô cùng, giống như lần khi còn nhỏ anh tình cờ được uống ly sữa nóng.

Trong lòng có một cảm giác ngọt ngào khó tả.

Khi đến lò mổ dị thú, nhìn thấy robot canh cửa, Thẩm Quả Quả vỗ nhẹ vào trán mình.

“Ôi trời, quên mất rồi!”

“Quên gì vậy?” Hoắc Đào ngẩng đầu nhìn cô.

Thẩm Quả Quả tiến lại gần robot, “Hi, anh bạn, cái chậu sắt nhỏ lần trước mượn của cậu, tôi quên mang trả rồi. Lần sau, nhất định lần sau sẽ mang cho cậu.”

[Tít..]

[Tít.]

Chưa từng có ai hứa hẹn gì với robot, từ trước đến nay mọi thứ đều là điều khoản quy định.

Ngoài điều khoản, không có giá trị gì.

Nhưng cách Thẩm Quả Quả làm khiến robot canh cửa như bị lỗi một chút.

“Lần sau nhé, cậu yên tâm, tôi nhất định mang trả. Giờ bọn tôi vào trong đây!” Thẩm Quả Quả vẫy tay, đẩy xe lăn tiến vào lò mổ.

Nơi này khác với bãi rác, mọi người chỉ cần đăng ký đơn giản là có thể tự do ra vào.

Hôm nay lò mổ dị thú vô cùng náo nhiệt… không khí hỗn loạn…

Giống như ngày Thẩm Quả Quả vừa xuyên không đến quảng trường, mọi người tụ tập xung quanh bàn mổ lớn nhất.

Ở ngoài đám đông thì chẳng thấy được gì, Thẩm Quả Quả kiễng chân lên, cũng chỉ nghe được tiếng động vật gào thét và tiếng mọi người trò chuyện, mất một lúc lâu mới hiểu được tình hình.

Cúi đầu giải thích với Hoắc Đào, “Hình như có người săn được một con heo, Lý đầu bếp đang g.i.ế.c heo.”

“Chậc, cô bé này nói bậy gì vậy? Đó rõ ràng là Ô Kim Thú.”

Gì?

Lần này đến lượt Thẩm Quả Quả bị “quá tải”.

Đôi mắt to tròn hiện lên chút mơ hồ.

Ô Kim Thú?

Hồi còn học đại học, lúc thực hành g.i.ế.c heo, giáo viên có nhắc đến mấy cái tên mỹ miều của heo, giống như biệt danh sang trọng ấy, như Ô Kim, Lan Tử, Tao Khang Thị, Trường Uế Tướng Quân, Hắc Diện Lang, …

Không ngờ rằng ba trăm năm sau, ở thế giới hoang tàn này, mọi thứ lại trở về bản chất ban đầu.

Chậc chậc chậc…

Thẩm Quả Quả tìm một góc, đẩy Hoắc Đào chen đến trước.

Cuối cùng cô cũng nhìn rõ bộ dạng của con Ô Kim Thú này.

Cô dụi mắt, cảm thấy có chút hoang mang.

Lúc nãy đứng ngoài đám đông, chỉ nghe tiếng mà đoán rằng đó là heo.

Nhưng không ngờ lại lớn đến thế!

To như một con bò vàng!

Nhìn con heo to bằng con bò vàng, rống đến khàn giọng, với cái đuôi to khỏe và cặp trứng khổng lồ chưa bị thiến…

Thẩm Quả Quả hít một hơi thật sâu.

Rất tốt, rất phù hợp với hình tượng thú biến dị ở thế giới hoang tàn này.

Lúc này, con Ô Kim Thú bị buộc bốn chân bằng dây sắt trên bàn mổ, đầu bê bết máu, đầy lỗ đạn, có thể thấy đã phải dùng rất nhiều sức để bắt nó.

Thẩm Quả Quả cũng nhìn thấy Lý đầu bếp nổi danh.

Không béo không gầy, vẻ mặt nghiêm túc, mặc áo vải bông màu xanh, đội khăn trùm cùng màu.

Trông hơi giống một học giả cổ xưa.

Hoàn toàn là một ông già phong độ, nếu mà đặt vào góc hẹn hò ở công viên lao động nào đó, chắc chắn sẽ rất được ưa chuộng.

Phía sau Lý đầu bếp còn có một trợ lý.

Ông nâng hai tay lên phía trước, trợ lý lập tức giúp ông xắn tay áo lên và cố định lại.

Xong.

Ông ngửa lòng bàn tay lên, trợ lý lập tức đưa cho ông một con d.a.o dài sáng loáng.

Thẩm Quả Quả nhìn mà thích thú.

Giết một con heo lớn như vậy, chắc chắn rất “đã”!

Loading...