Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 44.
Cập nhật lúc: 2024-10-11 22:06:18
Lượt xem: 179
“Trở thành tình nhân của tôi, tôi sẽ cho cô được sung sướng!”
Thẩm Quả Quả không thể chịu nổi nữa, đột nhiên cao giọng: “Làm ơn vặn lại cái đầu của anh cho ngay ngắn rồi nói chuyện với tôi. Anh nói lại xem, anh muốn tôi làm gì?”
Lúc này trong con hẻm không có nhiều người, vài người ít ỏi nghe thấy tiếng động liền thò đầu ra xem.
Lý Cách không ngờ Thẩm Quả Quả lại phản ứng ngoài dự đoán như vậy, trên mặt hắn đầy sự tức giận.
Thẩm Quả Quả cười khẩy, “Anh còn dám tức giận à? Chẳng lẽ chính anh cũng biết những lời vừa nói ra là vô đạo đức?”
Ở thành Phong Thổ có những quy định rất kỳ quặc về dân số, không chỉ phân phối bạn đời mà còn cưỡng chế việc sinh con, không hề có khái niệm ngoại tình hay con ngoài giá thú.
Chỉ cần sinh con, thì chẳng sao cả.
Sở dĩ ở khu vực này không ai ngoại tình là vì dân trong khu ổ chuột chỉ lo sống qua ngày, ai có thời gian mà lo phong hoa tuyết nguyệt.
Còn như Lý Cách, hắn nghĩ chỉ cần vẫy tay là có thể khiến một cô gái trong khu ổ chuột chịu khuất phục.
“Thẩm Quả Quả, cô cứ chờ đấy!”
Lý Cách trừng mắt đầy ác ý với những người xung quanh rồi quay người bỏ đi.
Ánh mắt đầy mưu đồ và độc ác khi rời đi của Lý Cách khiến Thẩm Quả Quả cảm thấy cảnh giác.
Hắn là loại người vừa nhỏ nhen vừa độc ác, cô và Hoắc Đào có thể sẽ không thể đối đầu trực diện được.
Cô phải hành động trước, chiếm thế thượng phong.
Đối phó với kẻ không biết lý lẽ mà lại có quyền có thế như Lý Cách thì khác hẳn so với việc đối phó với mẹ Hoắc hay Hoắc Hải.
Cô không thể dùng quy tắc của căn cứ để làm khó hắn được.
Dù gì Thẩm gia cũng là một gia tộc lớn, còn hắn lại là con rể của Thẩm Gia.
Chỉ cần động chút mối quan hệ, hắn có thể dễ dàng thoát khỏi mọi rắc rối.
Cô phải suy nghĩ kỹ càng làm thế nào để xử lý việc này.
Chuyện bắt đầu trở nên thú vị rồi.
Việc xử lý da heo có thể đợi sau. Bây giờ cô sẽ làm việc khác trước.
Thẩm Quả Quả đổ hết chỗ canh dạ dày heo vào một cái bát lớn, đặt trong túi nhỏ, rồi gõ cửa nhà hàng xóm Lý An.
Hôm nay cô đã quan sát và thấy rằng Lý An đi làm, còn vợ anh ấy vẫn ở nhà.
“Hôm qua đông người quá, em để dành riêng cho chị một phần.”
“Chà, Quả Quả, em chu đáo quá, mau vào nhà đi, ngoài này nóng lắm.”
Vợ Lý An mời cô vào.
Thời tiết lúc này giống như cuối hè đầu thu, nhưng tiếc là trong tài liệu cô tìm được không thấy nói gì về bốn mùa trong năm.
Buổi trưa và chiều bắt đầu hơi nóng.
“Quả Quả, món em làm thực sự rất ngon. Lý An ăn một lần là nhớ mãi, chị cũng không khách sáo với em nữa.”
Vợ Lý An là một người rất thẳng thắn.
Với người thẳng thắn, Thẩm Quả Quả tất nhiên cũng muốn nói chuyện một cách thẳng thắn.
“Chị dâu à, đây chỉ là việc nhỏ thôi mà. Bình thường anh chị cũng chăm sóc Hoắc Đào.”
“Ôi, là hàng xóm với nhau, việc này chẳng phải nên làm sao! Hoắc Đào là người tốt, tuy sức khỏe không được tốt lắm nhưng gả cho cậu ấy, em nhất định sẽ sống thoải mái.”
Nghe lời vợ của Lý An, Thẩm Quả Quả mỉm cười ngượng ngùng.
“Em chính là quá thẹn thùng thôi, có gì mà phải sợ! Sau này nếu gặp chuyện khó khăn, không tiện nói với Hoắc Đào thì cứ nói với chị.”
Vợ của Lý An ngửi mùi canh trong tay, khẽ nuốt nước miếng không ai nhận ra.
Dù vậy, cô vẫn để bát canh lên kệ, chờ Lý An về cùng ăn.
Thẩm Quả Quả ngượng ngùng trên mặt, nhỏ giọng nói: “Chị, thực ra em có một việc.”
“Nói đi, em à, ấp a ấp úng. Nói đi, chỉ cần có thể giúp, bọn chị sẽ giúp.”
“Em muốn một tấm vải, cỡ bằng chiếc giường, tốt nhất là màu trắng… Em có thể dùng đồ để đổi.”
Thẩm Quả Quả nói ra nhu cầu của mình.
Thực ra, việc trao đổi một tấm vải với Lý An vốn là do Hoắc Đào làm, nhưng giờ Hoắc Đào không có ở nhà, còn cô thì có thời gian, ai làm cũng vậy.
“Chuyện này không khó, chồng chị làm trong nhà máy dệt, mua một tấm vải trắng nội bộ dễ lắm.”
“Cũng đừng nói đổi chác gì hết, bọn chị đã ăn bao nhiêu đồ của em rồi.” Vợ của Lý An cười lớn.
Thẩm Quả Quả cười ngượng ngùng hơn.
“Thật sự em cũng không còn nhiều tinh tệ, lần sau em mang đồ đến, chị đừng từ chối nhé.”
Hai người thông minh trao đổi với nhau, và giao dịch cứ thế âm thầm được chốt.
Khi rời đi, trong túi vải nhỏ của Thẩm Quả Quả bớt đi một chiếc bát, nhưng có thêm một tấm vải.
Cô liếc nhìn đồng hồ, Hoắc Đào vẫn chưa về.
Hạt Dẻ Rang Đường
Thẩm Quả Quả suy nghĩ một chút, rồi dùng vòng tay gửi tin nhắn cho Hoắc Đào.
“Anh đang ở đâu?”
[Tít]
Rất nhanh vòng tay phát ra âm báo, nhận được hồi đáp từ Hoắc Đào.
“Anh đang trên đường về rồi.”
“Vậy anh nhớ cẩn thận nhé.”
“Ừ.”
Thẩm Quả Quả bỗng tìm thấy cảm giác trò chuyện qua mạng như kiếp trước, cô cảm thấy thích thú.
Vừa trò chuyện với Hoắc Đào, cô vừa làm việc.
Cô thu xếp lại những lá dâu tằm mà Dương Minh đã mang tới mấy ngày trước, để dành lá tươi cho tằm, còn lá khô thì lựa ra để làm trà lá dâu.
Phần còn lại, cô lười chẳng muốn rửa, cứ thế bỏ vào thùng thêm nước để nấu.
Nhuộm vải thủ công có thể chia thành nhiều phương pháp như nhuộm bằng vôi, nhuộm bằng phèn chua, nhuộm bằng phèn xanh,… Rõ ràng bây giờ chỉ có thể nhuộm bằng vôi.
Chỗ vôi sống mà Hoắc Đào đã chuẩn bị lần trước vẫn còn khá nhiều, cô cho vôi vào một chiếc bát nhỏ để hòa tan, rồi đổ vào thau nước lớn.
Nửa tiếng sau, nước dâu tằm đã chuyển sang màu nâu sẫm.
Tắt bếp, Thẩm Quả Quả cuộn tấm vải lại, nhúng vào thùng sắt, đợi năm phút rồi lấy ra nhúng vào nước vôi.
Cô lặp lại quy trình này vài lần rồi lấy tấm vải ra và ngâm vào nước lạnh để giữ màu.
Khi ngẩng đầu lên, cô bất ngờ nhìn thấy Hoắc Đào ngồi trên xe lăn, gương mặt bình thản nhưng dường như bao phủ bởi một nỗi buồn sâu thẳm, khiến thời gian xung quanh anh như ngừng trôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-44.html.]
Thẩm Quả Quả cau mày: “Anh về từ lúc nào vậy? Có chuyện gì sao?”
Cô bỏ dở công việc, bước đến trước mặt Hoắc Đào, lo lắng đưa tay vuốt nhẹ lên trán anh.
Đây là lần đầu tiên cô chạm vào anh trong trạng thái tỉnh táo.
Cô không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy lúc này nên làm vậy.
Cảm nhận được bàn tay của Thẩm Quả Quả, ánh mắt Hoắc Đào mới lóe lên một tia sáng.
“Quả Quả, anh sẽ để em đi.”
Nói ra câu đó, tim anh đau đớn đến mức không thể thở nổi.
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Thẩm Quả Quả không để tâm đến lời nói của Hoắc Đào, cô là người rất nhạy bén, và cô biết rõ anh đang nói thật hay nói dối. Cô đẩy Hoắc Đào vào nhà, đóng cửa lại.
“Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện rời đi. Anh nói cho em biết đã có chuyện gì xảy ra?”
“Nếu… anh chỉ nói nếu thôi,” Hoắc Đào lộ vẻ đau khổ, đây là lần đầu tiên Thẩm Quả Quả thấy anh thể hiện cảm xúc ra ngoài như vậy, “nếu anh không thể đứng dậy được nữa…”
“Làm sao anh biết anh sẽ không bao giờ đứng dậy được?”
“… Hôm nay anh đi khám bác sĩ, họ đã kiểm tra rồi, xương không sao, cơ bắp cũng không sao, nhưng anh vẫn không thể đứng lên được.”
“Em còn trẻ như vậy, cả đời sẽ bị lãng phí bên anh…”
“Hoắc Đào,” Thẩm Quả Quả nắm lấy tay anh, bàn tay to lớn của anh nằm gọn trong bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt của cô, “Anh đừng lo về điều đó. Trước đây em đã nghĩ đến việc giúp anh chữa lành chân rồi.”
“Chỉ là lúc đó chúng ta chưa thân thiết, nên em không dám đề cập.”
“Bây giờ anh đã nói ra, em sẽ chia sẻ suy nghĩ của mình. Em muốn xem chân của anh.”
“Em không biết liệu có thể chữa khỏi không, nhưng em muốn thử.”
Hoắc Đào ngước mắt nhìn cô, từng lời nói của Thẩm Quả Quả như từng viên sỏi rơi xuống lòng anh, khuấy động tâm hồn anh.
Trên đường về nhà, anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh không nỡ rời xa Thẩm Quả Quả.
Nhưng anh không muốn ánh mặt trời rực rỡ như cô dần lụi tàn bên cạnh anh, cô xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.
Tấm lòng anh vốn đã cứng như bê tông, thế mà chỉ trong vài lời nói của Thẩm Quả Quả, nó đã hoàn toàn sụp đổ.
“Anh…”
Anh muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại.
Đôi mắt sáng ngời của Thẩm Quả Quả nhìn anh đầy kiên định, “Anh đừng sợ, chúng ta sẽ cố gắng hết sức. Tin em.”
….
“Được.”
Cô nguyện ý thử một lần, anh liền theo cô.
Nếu không chữa được, anh sẽ tự mình rời đi, không làm phiền Thẩm Quả Quả, không để cô phải mang theo gánh nặng.
Thẩm Quả Quả nhạy bén cảm nhận được tâm trạng của Hoắc Đào: “Anh phải ngoan ngoãn, em cảnh cáo anh đấy, không được nghĩ ngợi lung tung, không được biến mất đâu!”
“Anh…”
Hoắc Đào lại nghẹn lời.
Tài liệu trong trung tâm chỉ huy nói rằng, trong thời kỳ cũ, con người thường tin vào thần linh, bởi vì thần linh có thể thực hiện những điều ước của con người, và là chỗ dựa cho nhân loại.
Còn bây giờ, anh cảm thấy, Thẩm Quả Quả chính là thần linh của anh.
Thẩm Quả Quả cúi xuống, ánh mắt rực rỡ, giọng nói kiên định, “Em muốn mở một quán ăn, muốn làm nông, muốn kiếm tiền. Bây giờ cần nuôi tằm, làm đồ ăn, còn phải đối phó với những nguy hiểm có thể đến từ Mã gia và Thẩm gia.”
“Chúng ta còn nhiều việc phải làm, em cần anh.”
Cô nói một cách chân thành.
Bất kỳ người đàn ông nào, ở bất kỳ độ tuổi nào, trong tình huống nào, cũng đều muốn nghe một câu từ người phụ nữ mình thích, rằng “Em cần anh, em không thể sống thiếu anh.”
Hoắc Đào cũng lúc này cuối cùng xác nhận rằng mình thích Thẩm Quả Quả.
“Hơn nữa, hôm nay Lý Cách đến tìm em.”
“Cái gì? Hắn đến tìm em làm gì?” Hoắc Đào lập tức trở nên cảnh giác.
“Anh ta đến quấy rối em, người như anh ta, nhân phẩm tồi tệ và mù pháp luật, có lẽ sẽ còn nhiều hành động ngớ ngẩn sau này. Em muốn tìm cơ hội để xử lý anh ta.”
Thẩm Quả Quả nói một cách nhẹ nhàng.
Trong mắt cô, cô và Hoắc Đào như bị gắn chặt với nhau ở một mức độ nào đó, họ là đồng minh.
Hơn nữa, đã đọc nhiều tiểu thuyết ở kiếp trước, cô biết rằng con người có miệng là để giao tiếp.
Cô sẽ chia sẻ mọi kế hoạch và ý tưởng của mình với Hoắc Đào, nhằm tránh hiểu lầm đến mức tối đa.
Nếu giữa đường xảy ra một chút sai sót, có thể sẽ dẫn đến cái chết.
Trong thế giới “người mạnh ăn thịt người yếu,” cô cũng không cần phải giả bộ trong sáng như hoa sen.
“Anh dự định xử lý thế nào?”
Khi nghe những lời nói nguy hiểm của cô, Hoắc Đào không hề ngạc nhiên. Anh bị liệt chân, chứ không phải bị điên.
Lý Cách quấy rối vợ anh, tất nhiên phải xử lý hắn.
Thẩm Quả Quả lắc đầu, “Em vẫn chưa nghĩ ra. Em cần anh, nếu anh không có ở đây, em thực sự hơi sợ anh ta.”
Thấy ánh mắt Hoắc Đào bừng sáng với tinh thần chiến đấu trở lại, môi cô nở nụ cười.
Hôm nay, hình tượng mới của mình: phong cách “trà xanh”!
“Đến đây, xem xem em đã nhuộm vải như thế nào.”
Thẩm Quả Quả từ trong nước lạnh vớt ra một mảnh vải, mở ra cho Hoắc Đào xem.
Mảnh vải nhuộm bằng nước vôi, toàn bộ hiện lên màu vàng như lá rụng, những họa tiết không đều đặn lặp đi lặp lại, khiến người ta không thể rời mắt.
“Đẹp không?”
Thẩm Quả Quả cũng rất thích thành phẩm lần này; nếu là ở kiếp trước, nó hoàn toàn có thể đem ra bán.
“Đẹp, đây là món độc nhất vô nhị của toàn thành Phong Thổ. Cái này có bán không?”
Hoắc Đào có chút không nỡ.
“Cái này không bán, đây là lần đầu tiên chúng ta nhuộm vải, có ý nghĩa kỷ niệm, tất nhiên phải giữ lại để sử dụng.”
“Chỉ dùng để làm ga trải giường.”
Từ ngữ “ga trải giường” vừa rơi vào tai Hoắc Đào, lập tức khiến anh hình dung ra rất nhiều cảnh tượng.
Cảnh Thẩm Quả Quả nằm trên đó, hay là cảnh anh và Thẩm Quả Quả nằm trên đó…
(Tui đổi xưng hô với nhà Lý An nghe cho nó thân thiết tí 🥲)