Gả Thay Gặp Vương Gia Phúc Hắc - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-07-12 19:22:12
Lượt xem: 1,961
Ta là thị nữ được gả theo Vương phi.
Nhưng hôm nay, người ngồi đây khoác lên mình hỷ phục, thay nàng thành hôn lại là ta, bởi Vương phi sớm đã ở bên Thái tử, thậm chí còn mang long thai.
1
Ta và Giang Vũ Nhu tuy dung mạo khác nhau, nhưng vóc người lại cực kỳ giống nhau. Nếu thay y phục của nàng, học theo dáng vẻ của nàng, người ngoài nhìn từ phía sau sẽ không thể nào phân biệt được.
Ta ngồi trong phòng ngủ của Vương gia, nha hoàn Thu Cúc nhắc nhở: "Tiểu thư dặn dò, phải hầu hạ Vương gia thật tốt, nếu để lộ nửa điểm sơ hở, ngươi và lão phu nhân đừng hòng sống sót."
Ta đáp: "Ta biết rồi."
Chờ đợi hồi lâu, chỉ nghe thấy thị vệ bên ngoài bẩm báo: "Vương gia, Vương phi đã đợi trong phòng từ sớm."
Tần Đình Ngọc đáp: "Được, lui xuống đi."
Vừa dứt lời, Tần Đình Ngọc đẩy cửa bước vào: "Nương tử, để nàng đợi lâu rồi."
Hắn không gọi ta là Vương phi mà gọi là nương tử?
Nghe cách nói năng cử chỉ của vị Vương gia này, không hề giống với vị Diêm Vương sống, g.i.ế.c người như ngóe trong truyền thuyết, ngược lại giống như một vị công tử giàu sang, nho nhã, lịch thiệp. Cũng không biết đây là mê hồn trận gì, nhưng ngại vì nhiệm vụ tối nay của ta là quyến rũ Vương gia, ta thăm dò đáp lại một tiếng: "Vương gia khải hoàn trở về, vất vả rồi."
Kinh Vương nghe vậy liền khẽ cười, ta lại càng thêm lo lắng, nắm chặt hỷ phục trong tay đến nhăn nhúm, hắn vén hỷ phục lên, đưa cho ta một chiếc khăn lụa: "Nương tử, cẩn thận tay."
Nghe vậy ta ngẩng đầu nhìn hắn, vừa vặn bắt gặp ánh mắt dò xét của hắn. Ta nín thở, da trắng như tuyết trên núi, trong sáng như trăng giữa trời. Kinh Vương - phu quân một đêm của ta giống như một vị tiên tử nguyệt cung lạc xuống trần gian.
Chưa kịp suy nghĩ, ta buột miệng nói: "Người dường như không giống với lời đồn bên ngoài."
Hỏng rồi, ta đã làm gì thế này? Phải thận trọng lời nói, hành động mới được.
Kinh Vương hỏi: "Ồ? Vậy lời đồn nói ta là người thế nào?"
Kinh Vương cúi người xuống, chống hai tay lên giường nhìn ta, ý cười hiện rõ trong mắt.
Bất ngờ bị một nam nhân xa lạ đến gần như vậy, ta có chút xấu hổ quay đầu đi: "Đại khái là giống như trong thoại bản, người có đôi mắt sáng như sao, lông mày đậm như mực, tướng mạo oai phong lẫm liệt, g.i.ế.c người dứt khoát."
Kinh Vương đáp: "Xem ra nương tử cảm thấy ta xấu xí rồi. Haizz, đáng thương ta lớn tuổi mới cưới được thê tử, vậy mà lại không được nương tử yêu thích, thật đúng là tủi phận mà."
Vừa nói, hắn vừa đưa tay sờ lên dái tai ta, có chút ngứa ngáy.
Ta quay đầu lại: "Vương gia sao lại nói vậy? Dung mạo như Vương gia e rằng cả thiên hạ này cũng không tìm ra người thứ hai. Chỉ là lời đồn đãi trong kinh thành quá nhiều, mới khiến cho Vương gia khó tìm được lương duyên."
Kinh Vương hỏi: "Trong kinh thành có lời đồn gì?"
"Người khác nói gì không quan trọng, điều quan trọng là với dung mạo như Vương gia nhất định phải tìm được người toàn tâm toàn ý với ngài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ga-thay-gap-vuong-gia-phuc-hac/chuong-1.html.]
Kinh Vương nghe vậy khựng lại, ánh mắt khẽ biến.
Hắn đột nhiên tiến sát lại gần: "Thì ra nương tử lại yêu ta đến vậy."
Ta lùi lại: "Vương... Vương gia, đã đến giờ Hợi rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi."
Ta vẫn không quên mục đích lớn nhất của chuyến đi này.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Kinh Vương đột nhiên lùi lại: "Được."
Ta bưng chén rượu hợp cẩn đưa cho hắn: "Vương gia, mời ngài."
Kinh Vương đáp: "Nương tử, mời nàng trước."
Uống cạn một hơi, Kinh Vương bế thốc ta lên, chén rượu rơi xuống thảm, ta có chút xấu hổ rúc vào lòng hắn.
Nến đỏ sáng rực, chăn ấm nồng.
Trước khi mất đi ý thức, ta vừa vặn nhìn thấy đôi nến long phụng đang cháy sắp tàn.
Sáng sớm hôm sau, ta đau nhức toàn thân, từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy chỗ bên cạnh đã trống không, trong phòng có hai nha hoàn bưng nước vào, ta hỏi: "Vương gia đâu rồi?"
Nha hoàn đáp: "Vương phi người đừng lo, Vương gia đã đi lâm triều từ sớm rồi ạ."
Nói rồi bưng nước đến hầu hạ ta rửa mặt.
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9 !!!
2
Tuy không quen được người khác hầu hạ, nhưng ta vẫn làm theo những gì đã được huấn luyện, để mặc cho bọn họ hầu hạ chải đầu, trang điểm.
Lúc này, nha hoàn Trúc Thanh nói một câu: "Vương gia nói đêm qua người vất vả rồi, hôm nay không cần dậy sớm như vậy."
"..." Đôi gò má ửng đỏ, một khi đã bắt đầu thì không thể nào dừng lại được.
Ta nói với Trúc Thanh rằng muốn quay về Tây viện, sau đó sẽ trở về phục mệnh.
Vương gia đứng thứ ba trong số các huynh đệ, năm đó thu phục được ba quận bị nước Mịch Di chiếm đóng, Tam hoàng tử Tần Đình Ngọc danh tiếng vang dội, lấn át cả Thái tử vừa mới được sắc phong.
Hoàng thượng ban cho Tam hoàng tử tước hiệu là Kinh, phong làm Phiêu Kỵ tướng quân, cùng cửu cửu trấn thủ biên cương phía Bắc tám năm, ngay cả khi mẫu phi của hắn là Lưu quý phi băng thệ, vì tình hình quân sự cấp bách nên cũng không thể hồi kinh chịu tang.
Thái tử phái nữ nhân mà hắn đã dùng rồi cho Kinh Vương, xem ra hiềm khích giữa hai vị hoàng tử không hề nhỏ.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè, nghĩ đến đây, ta đột nhiên nảy sinh vài phần thân thiết với Kinh Vương.