Gả Thay Gặp Vương Gia Phúc Hắc - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-12 19:22:22
Lượt xem: 4,192
Ngày hôm sau, bị vị hôn phu đến bắt gặp, Giang lão gia bất đắc dĩ mới nạp mẫu thân ta. Ai ngờ, Giang phu nhân lại trút hết thù hận vì bị phản bội lên người mẫu thân. Ngày thường, bà ta thường xuyên bắt mẫu thân ta chịu phạt, quỳ trước từ đường, ngay cả chỗ ở của chúng ta cũng là một nơi nhỏ hẹp, tồi tàn. Giang Vũ Nhu chứng kiến từ nhỏ, nên đối xử với ta càng thêm quá đáng.
Vì vậy, tuy là tiểu thư của Giang gia, nhưng từ nhỏ ta đã phải chịu đựng đủ mọi uất ức, nếu không phải người quen, thì không ai biết Giang gia còn có một vị Nhị tiểu thư. Lần xuất giá này, bọn họ lấy cớ ép ta làm nha hoàn, gả theo Giang Vũ Nhu.
Kinh Vương im lặng một lúc, nói: "Ta sẽ cho người đi xác minh lời nàng nói. Nếu như là sự thật, ta sẽ cho nàng và mẫu thân nàng đoàn tụ."
"Tạ ơn Vương gia." Nghe vậy, ta bật khóc nức nở, giống như căn phòng tối tăm bỗng nhiên lóe lên một tia sáng.
Tần Đình Ngọc thấy ta kích động, liền đưa tay vuốt tóc ta, lau đi nước mắt cho ta.
Sau đó, hắn coi như không có chuyện gì xảy ra, cùng ta uống trà, thưởng hoa, kể cho ta nghe những câu chuyện thú vị trên chiến trường. Hắn nói năm mười sáu tuổi, lần đầu tiên hắn ra chiến trường, đã bị gió lạnh thổi cho phát sốt mấy ngày liền.
Quân địch rất xảo quyệt, phái gian tế giả dạng thành đứa trẻ để đầu độc vào giếng nước, khiến cho tháng đầu tiên bọn họ đã mất một quận, vô số binh lính hy sinh.
Hắn nói: "Lúc ấy, ta dẫn binh xông pha trận mạc, chỉ cảm thấy không báo thù này thì uổng làm nam nhi. Lúc ném t.h.i t.h.ể nhiễm dịch bệnh xuống sông, ta cũng từng do dự có nên làm tổn thương đến người vô tội hay không."
"Nhưng chiến tranh chính là như vậy, không phải người một nhà thì nhất định phải tiêu diệt!"
Thấy hắn đau lòng, ta liền chủ động ôm hắn, ai ngờ hắn lại ôm chặt hơn. Ta nhất thời luống cuống, bèn đẩy hắn ra, nói canh cá trong bếp chắc đã hầm xong rồi, ta đi múc cho Vương gia.
Hắn thấy ta bỏ chạy liền cười nói: "Tiểu nương tử, ta chờ canh cá của nàng."
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9 !!!
9
Chẳng bao lâu sau, Vương gia ra trận. Biên cương nguy cấp, ta thu dọn hành lý cho hắn, thấy áo bông của hắn đã cũ, liền may cho hắn một chiếc áo trong và một đôi bọc đầu gối. Nhìn những thứ này, hắn không khỏi bật cười.
Trước khi xuất phát, Vương gia nói sẽ để thị vệ Khinh Phong ở lại bảo vệ ta, nếu có chuyện gì thì cứ sai bảo hắn ta.
"Vương gia, người đi đường cẩn thận, biên cương lạnh giá, người hãy chú ý giữ gìn sức khỏe. Ta chờ người trở về!"
Kinh Vương đưa tay miết mũi ta, nói: "Được, nhất định sẽ không phụ lòng nàng."
Có Khinh Phong ở bên cạnh, sau này Giang Vũ Nhu còn muốn tìm ta gây chuyện mấy lần nữa, nhưng đều bị ngăn cản.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Nghe nói, mỗi đêm trong viện của nàng ta đều có thể nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ vụn, có lẽ những món đồ quý giá kia đều bị nàng ta đập phá hết rồi.
Tin đồn nhảm nhí trong kinh thành không ít, ta muốn chờ hắn trở về sẽ cho hắn một cuộc sống yên bình.
Ta thay đổi dung mạo cho Khinh Phong, bảo hắn ta đến khu ăn mày ở phía Nam thành, tìm vài đứa trẻ lanh lợi, mỗi ngày cho bọn chúng năm đồng tiền, bảo bọn chúng đến các quán trà lan truyền tin đồn Thái tử thành thân nửa năm mà vẫn chưa có động tĩnh gì, là do không được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ga-thay-gap-vuong-gia-phuc-hac/chuong-7.html.]
Mà lúc bấy giờ, người thành thân được nửa năm trong kinh thành, chỉ có mỗi Thái tử điện hạ.
Dần dần, ba người thành hổ, lời đồn càng ngày càng nhiều. Có người nói Thái tử lúc trẻ tuổi đi tuần tra mỏ muối, bị rơi xuống hồ, sau nửa ngày mới được vớt lên, bị lạnh đến mức hỏng người.
Cũng có người nói, Thái tử vi hành đến Giang Nam, trên thuyền tìm nữ nhân, làm cho thân thể suy nhược.
Thậm chí còn có người nói Thái tử mỗi lần đều gọi mười mấy cô nương, "đại chiến" ba ngày ba đêm.
Dần dần, đã không còn ai nhắc đến tin đồn của Kinh Vương nữa. Còn về phần đám trẻ ăn mày kia, ta cho bọn chúng một số tiền, chỉ cho bọn chúng đến Thục Trung làm ăn.
Ba tháng trôi qua, quân ta đại thắng trở về. Nhưng Kinh Vương bị thương nặng, nguy hiểm đến tính mạng. Nghe vậy, ta siết nát ly trà trong tay, mảnh vỡ cứa vào tay ta, ta bảo Khinh Phong đưa ta đến biên cương, nhưng không biết còn kịp hay không. Trên đường đi, ta khóc cạn nước mắt. Ở Giang gia mười mấy năm, ta không ngờ bản thân lại có nhiều nước mắt đến vậy.
Vừa đến biên cương, ta lập tức chạy thẳng đến doanh trại. Nhìn thấy hắn nằm đó, môi tái nhợt, sắc mặt vàng vọt, nước mắt ta không biết lại tuôn ra từ đâu. Lúc đó, ta đột nhiên cảm thấy người này sao mà xa cách với ta quá. Người này, người duy nhất đối xử tốt với ta ngoại trừ mẫu thân. Ta ôm lấy cơ thể hắn, khóc lớn, cổ họng nghẹn ngào không nói nên lời. Cuối cùng, hắn ho khan hai tiếng, nói: "Chưa chết, cũng sắp bị nàng bóp c.h.ế.t rồi."
Hắn nhìn ta, khóe môi nở nụ cười nhạt.
Hắn vẫn là người thanh tao, thoát tục như vậy. Ta hôn lên môi hắn, không hề do dự, cũng không hề sợ hãi.
Bởi vì ta sợ hãi sẽ mất đi hắn thêm một lần nữa.
Lúc này, quân y và Khinh Phong từ bên ngoài đi vào, ta lúng túng buông hắn ra. Bất chấp ánh mắt khao khát của Đình Ngọc, quân y nói vết thương của Đình Ngọc tuy nặng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, hơn một tháng điều dưỡng đã khỏi sáu phần rồi.
Nghe vậy, ta mỉm cười, sau đó cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người ngã xuống.
Lúc tỉnh lại, đã là ba ngày sau. Ta được an bài ở phòng bên cạnh Đình Ngọc, chỉ cách một lớp rèm. Quân y nói ta là do lo lắng quá độ, tâm trạng lại lên xuống thất thường, cuối cùng kiệt sức mới ngất xỉu.
Đình Ngọc từ sau khi ta tỉnh lại liền ngồi bên giường ta không chịu rời đi. Hắn bị thương ở eo, ngồi lâu sẽ khiến vết thương bị đè nén, ta đành bảo hắn cho lui hết người hầu, nằm cùng ta trên giường. Ta nghiêng người sang đối diện với hắn.
"Đình Ngọc, ta mới học được món canh gà ác hầm nhân sâm, tối nay hầm cho chàng uống có được không?"
Tần Đình Ngọc hỏi: "Nàng gọi ta là gì?"
"Đình Ngọc, ta thêu hoa mộc lan trong lớp áo lót của chàng, chàng đã nhìn thấy chưa?"
"Lần ám sát này là do Thái tử gây ra, trong kinh thành không an toàn. Lần này trở về, ta sẽ nghĩ cách đưa nàng và mẫu thân rời khỏi đây. Sau khi đi rồi thì đừng quay về nữa."
"Đình Ngọc, ta làm thê tử của chàng được không?"
"A Ninh, Thái tử âm hiểm, độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, từ nhỏ ta đã được lĩnh giáo rồi. Nghe lời ta, đi đi."
"Không đi!"
Vừa nói, nước mắt ta tuôn rơi, ta tìm đến môi hắn, hôn lên đó. Hôn xong, ta dựa vào người hắn, chìm vào giấc ngủ. Lần này, ta ngủ rất ngon.