Gả thay vào nhà tiểu tướng quân đã chết trận - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-04-08 08:26:11
Lượt xem: 666
Trở về biệt viện, ta nhìn Hoắc Tiểu Kỳ, cơn sốt của thằng bé đã hạ, lại bắt đầu nghịch ngợm. Ta gục xuống và ngủ một giấc dài.
Đến buổi tối, ta cầm theo một ít bạc, định hối lộ người gác ngục để họ cho ta vào thăm Hoắc Y Cẩm.
Người gác ngục nhìn ta một lúc lâu, với một ít tiền đã đủ, ta lại thêm vào một ít nữa.
Khi túi đã đầy bạc, hắn ta mới cười nói với ta một tin tức.
Hoắc tiểu tướng quân phạm tội rất nặng, tội danh có thể truyền thiên cổ.
Trong triều đình bình thường sẽ đường thằng quan tấn chức. Nhưng nếu làm ô danh, không chỉ không giữ được mạng mà còn phải chịu sự nguyền rủa của mọi người.
Loại tội danh này, ai dám cho ngươi vào thăm?
Hắn ta bảo ta đừng phí công uổng sức, quay về nhà an tâm chờ tin tức đi.
Ta tức giận đá vào tường, tiền bạc trắng tay, thực sự là lãng phí!
Với việc Hoắc tiểu tướng quân bị giam cầm, tiếng nói chỉ trích chàng trong triều đình ngày càng tăng.
Nghe nói vì ủng hộ Nhữ Dương vương gia và phe nhóm của mình, còn vu cho chàng ấy có hành động giao dịch nào đó với quân địch, mới khiến quân địch hứa vĩnh viên không khởi binh.
Những lời đồn như vậy khiến mọi người, từ già trẻ, lớn bé đều cảm thấy phẫn nộ.
Với quân địch cách xa hàng nghìn dặm, vị tướng quân khiến kẻ địch không dám xâm lược trong ba mươi năm, lại bị một nhóm quan văn chỉ biết nói suông lừa dối.
Gán ghép những cáo buộc như công cao lấn chủ, hoang đường, khiến chàng ấy rơi vào tình cảnh như thế này.
Biết trước sẽ như vậy, thì Hoắc tiểu tướng quân làm gì phải chiến đấu, thà rằng đầu hàng, ai muốn đánh thì đánh, thắng hay thua cũng chẳng quan trọng, dù sao bây giờ cũng sắp mất mạng rồi.
Càng nghĩ ta càng buồn, đắp chăn khóc nức nở.
Nhớ lại cái nhìn kiêu ngạo của kế muội Khương Vi khi nhìn thấy xe của Nhữ Dương vương gia, ta lại bật dậy khỏi giường.
Được thôi, nếu người ta coi thường ta như vậy, thì ta quyết dùng tiền bạc, dù phải tốn kém thế nào cũng phải tìm ra cách giải cứu Hoắc Y Cẩm.
Sau vài ngày cố gắng, cuối cùng ta cũng tìm được cách vào ngục.
Người gác ngục giả trang ta thành người thiếu phụ đưa cơm, dẫn ta vào buồng giam.
Trong buồng giam tối tăm không ánh sáng, một bóng người gầy gò nằm bên chiếc chiếu lạnh lẽo.
"Phu quân!"
Ta không kìm được nước mắt. Đúng lúc ta định chạy đến, thì cổ áo bị kéo lại.
"Nàng định làm gì?"
Ta quay đầu, nước mắt lưng tròng, thì thấy Hoắc Y Cẩm mặc chiếc áo dài mới tinh, khỏe mạnh đứng đó.
Ta nhìn chàng, rồi lại nhìn bóng người cong queo ở góc tường, thực sự hình như mảnh mai hơn một chút.
Thật là kỳ lạ! Hoắc Y Cẩm dẫn ta ra sân, hỏi sao ta lại vào được đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ga-thay-vao-nha-tieu-tuong-quan-da-chet-tran/chuong-10.html.]
Ta im lặng: "Tiêu tiền!"
"Hừ!"
Hoắc Y Cẩm cúi đầu nhìn ta với ánh mắt tươi cười.
Chàng nói.
"Nàng dám tiêu tiền của ta à, Hoắc Y Cẩm ta đã nuôi một con sói mắt trắng không biết đền ơn rồi!"
Chàng mới là sói mắt trắng! Cả nhà chàng là soi mắt trắng ý!
"Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
Ta hỏi chàng ấy, một người gần như đã mất đầu, vẫn sống yên ổn trong biệt viện, sao lại thoải mái như vậy.
Hoắc Y Cẩm ngồi xuống, từ tốn vừa rót một tách trà vừa nhìn ta.
Ta bị ánh nhìn đó làm cho bối rối, vươn ngón tay chọc vào hông chàng.
"Chàng nói đi chứ!"
"Đừng động!"
Hoắc Y Cẩm nói một cách không mấy nghiêm túc.
"Nhột lắm!"
"Hừ!"
Ta tức giận ném túi tiền trống rỗng vào người chàng, quay lưng bỏ đi.
Ta đã tiêu hết tiền bạc chỉ để gặp mặt chàng ấy một lần, mà chàng ấy thì thế này đây!
Hoắc Y Cẩm kéo ta lại, nhìn ta thật kỹ như lần đầu gặp mặt.
"Không phải lúc nào nàng cũng muốn ly hôn, muốn làm chủ một gia đình, muốn mang theo vàng bạc của mình trốn đi thật xa sao? Bây giờ cơ hội đã đến, sao nàng không đi?"
Ta... sao chàng ấy lại biết? Hoắc tiểu tướng quân giờ cũng thành pháp sư đọc tâm à, quả thật là quá đáng sợ.
Hoắc Y Cẩm bật cười lạnh lùng.
"Ai bảo nàng nói mơ to như vậy."
Tất cả đều chỉ vì giấc mơ, quả nhiên chàng ấy đã vào phòng ta vào ban đêm, ta cảm thấy vô cùng ngại ngùng, tức giận rồi xấu hổ.
Ta đ.ấ.m vào n.g.ự.c chàng ấy và hỏi.
"Bây giờ thiếp đã tiêu nhiều tiền để lo lót, cầu khấn, để quan tố tụng không kiện chàng, để quan văn quan võ đều giúp đỡ chàng, giữ mạng cho chàng.”
“Thiếp đã vào gặp mặt chàng, tiêu nhiều tiền lo lót, bây giờ tiền đã hết, chàng thì vẫn ổn, bây giờ ta sẽ đi, không còn gì để níu kéo, chàng đã hài lòng chưa?"
Hoắc Y Cẩm đã luyện võ nhiều năm, n.g.ự.c rất cứng cáp, đ.ấ.m vào khiến ta đau cả tay.