Gái Ngoan Không Ngoan - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-11-08 10:03:39
Lượt xem: 4,148
Phó Hàn Dã lại cúi xuống cười nhẹ, vết m.á.u trên môi làm tăng thêm nét nguy hiểm và quyến rũ trên khuôn mặt như tạc tượng của anh:
"Không phải nói yêu tôi đến c.h.ế.t đi sống lại sao?
"Mới chia tay được bao lâu mà đã đi thuê phòng với người tiếp theo rồi?"
11
Tôi cau mày, ánh mắt lạnh lùng và đầy phẫn nộ:
"Liên quan gì đến anh?"
Phó Hàn Dã nhướn mày, dùng ngón tay cái lau đi vết m.á.u trên môi.
Giọng nói mang theo chút cười, nhưng lại lạnh lẽo đáng sợ.
Cảm giác như anh ta có thể xé xác tôi ra ngay giây tiếp theo.
"Ít ra cũng từng qua lại một thời gian, quan tâm một chút cũng không được sao?”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Tổng cộng chỉ có vài câu lạnh lùng, em đã dùng hết cả rồi nhỉ?”
"Sao vậy? Với tôi, em không thể nói chuyện đàng hoàng à?"
Tôi tức đến mức không nói nên lời.
Quan hệ giữa chúng tôi là loại có thể nói chuyện tử tế sao?
Người mà vừa gặp đã châm chọc, đ.â.m thẳng vào lòng người khác, chẳng phải là anh sao?
Lòng tự trọng không kìm nổi cơn giận, tôi siết chặt nắm tay.
"Quan tâm? Phó đại thiếu gia thật là người tốt đấy.”
"Quan tâm tôi đến vậy, không sợ tôi lại lòng tham không đáy, tiếp tục bám riết làm phiền anh à?"
Phó Hàn Dã sững lại, biểu cảm thoáng dừng.
Anh nhướn mày cười nói:
"Sao vậy? Em chơi chiêu lạt mềm buộc chặt này, chẳng phải đã nghĩ thông suốt rồi sao?"
Nghĩ thông suốt cái gì?
Trong chớp mắt, tôi bừng tỉnh.
Thì ra anh ta nghĩ rằng tôi đã hối hận, nhượng bộ, nghĩ thông rồi?
Không còn dám nghĩ đến chuyện kết hôn với anh, dùng tình yêu để trói buộc anh nữa?
Nên mới cố tình tìm người đến khách sạn của anh, chơi chiêu lạt mềm buộc chặt để cầu mong tái hợp?
Anh ta nghĩ mình là thiên vương sao, tôi phải thích đến vậy?
"Haha," tôi cười khinh, là cười thật, "Cậu Phó có thời gian thì đi kiểm tra đầu óc đi. Tự luyến cũng là bệnh, cần phải chữa."
Phó Hàn Dã sững lại, có vẻ ngạc nhiên trước lời phản kháng của tôi.
Ngay sau đó, anh cau mày thật chặt: "Mộ Yên, chiêu lạt mềm buộc chặt chơi nhiều rồi, chẳng còn thú vị nữa."
Tôi cười:
"Tôi vốn dĩ chẳng phải đã luôn không thú vị rồi sao?
"Cậu Phó cứ thoải mái tận hưởng tự do vĩ đại và cao cả của mình đi.”
"Vở kịch lãng tử quay đầu đã hạ màn từ lâu rồi."
Nói xong, tôi lạnh lùng, nhìn Phó Hàn Dã với ánh mắt đầy chán ghét.
Rồi xoay người, không ngoảnh đầu lại mà rời đi.
Sau lưng, Phó Hàn Dã dõi theo bóng lưng tôi khuất dần.
Trong ánh mắt anh hiện lên một chút hoang mang.
Và cả sự bối rối mà ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gai-ngoan-khong-ngoan/chuong-5.html.]
12
Tôi cứ nghĩ rằng, sau đêm nay, buổi xem mắt đầy ngượng ngùng này cũng sẽ kết thúc.
Không ngờ rằng...
Tin nhắn dở dang gửi cho Cố Thanh Chi, trong lúc hoảng loạn, tôi thực ra đã vô tình gửi đi.
Vậy nên sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy với đôi mắt sưng đỏ như mắt ếch sau một đêm khóc ròng, thấy tin nhắn trả lời của Cố Thanh Chi trên thanh thông báo, cả người tôi hoàn toàn ngơ ngẩn.
Tám giờ bảy phút tối qua, tôi: [Anh Cố, hôm nay tôi rất…]
Một giờ ba mươi sáu sáng hôm nay: Cố Thanh Chi: [??? Rất gì cơ?]
Hai giờ mười ba sáng: Cố Thanh Chi: [Tôi thấy, cô Mộ rất thú vị.]
Hai giờ hai mươi sáng: Cố Thanh Chi: [Chúc ngủ ngon.]
Tôi ngồi trên giường, cầm điện thoại, ngẩn người ra.
Trời ơi!
Buổi xem mắt ngượng ngùng này lại có thể quay lại chọc vào tôi sao?
[Anh Cố, anh... anh vẫn ổn chứ?] Tôi ngại ngùng, cố gắng gửi một tin hỏi thăm.
Và điều khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa là...
Chưa đến vài phút sau, Cố Thanh Chi đã trả lời.
Cố Thanh Chi: [Về mặt thể chất thì ổn, còn tinh thần... mới hồi phục được một chút.]
Tôi ngớ người, [Hả?]
Cố Thanh Chi: [Tôi cứ nghĩ, cô Mộ không ưng tôi, buổi xem mắt đã thất bại rồi.]
Tôi thực sự hốt hoảng: [Sao có thể chứ? Hôm qua tôi đã xin lỗi nhiều như vậy, anh Cố không chặn tôi là tôi đã biết ơn lắm rồi.]
Phía bên Cố Thanh Chi tạm ngừng một lúc.
Không trả lời ngay.
Nhưng thỉnh thoảng lại hiện lên dòng "Đang nhập...", khiến tôi đầy nghi vấn.
Chờ năm phút, tôi nghĩ thôi không đợi nữa, đi tắm trước vậy.
Kết quả là vừa định đứng lên, điện thoại lại rung.
Cố Thanh Chi: [Ừ, tôi biết rồi, cô Mộ đã để ý đến tôi, tôi rất vui.]
Tôi: "!!!"
Lý luận logic này không thể suy diễn thế được chứ!
Tôi: [Anh Cố, chẳng phải anh biết tôi và Phó Hàn Dã…]
Cố Thanh Chi: [Vậy nên, nếu tôi muốn thử hẹn hò với cô Mộ,]
Cố Thanh Chi: [Thì có cần giải quyết người yêu cũ là Phó Hàn Dã trước không?]
Cố Thanh Chi: [Tôi đã lâu không g.i.ế.c người rồi, nhưng vì cô Mộ, tôi sẵn sàng tái xuất giang hồ.]
Cuối cùng, một sticker một sát thủ bịt mặt đang điên cuồng c.h.é.m tiểu nhân ba ngàn nhát dao, được gửi tới.
Im lặng, nhưng lại đầy sát khí.
Tôi che mặt.
Không nhịn được, bật cười thành tiếng.
13
Sau lần xem mắt đó, cuộc sống của tôi trở lại với nhịp điệu hai điểm cố định:
Đến nhà hát luyện đàn tỳ bà, biểu diễn, rồi về nhà.
Không còn gặp lại cái người họ Phó kia nữa.
Nhưng... so với những ngày trước đây, lại có chút gì đó khác biệt.