GẤM LỤA ĐẦY CÀNH - Chương 02
Cập nhật lúc: 2024-09-15 12:31:13
Lượt xem: 1,308
Ngay sau đó lại rụt rè cúi đầu, nép sát vào sau lưng Thẩm Thừa Ý, như thể vừa chịu uất ức gì đó.
Thẩm Thừa Ý cũng cảm nhận được sự né tránh của nàng ta, liền quay đầu nhìn ta với vẻ mặt đầy địch ý:
"Hạ tiểu thư, tuy ta và nàng đã có hôn ước từ trước, nhưng bây giờ ta và Nhứ Nhứ đã tâm đầu ý hợp, mong Hạ tiểu thư thành toàn cho chúng ta, đừng làm khó Nhứ Nhứ!"
Ta: “…”
Ta làm khó nàng ta khi nào?
Xem ra, Thẩm Thừa Ý thật sự là một kẻ hồ đồ.
“Ngươi thật to gan!”
Thấy Thẩm Thừa Ý nói chuyện với ta bằng giọng điệu không tốt, rốt cuộc Thẩm bá mẫu cũng không nhịn được nữa, tát vào mặt hắn ta một cái.
“Thẩm gia chúng ta và Hạ gia là thế giao, hôn sự giữa ngươi và Nam Chi cũng đã được định từ sớm! Vậy mà giờ ngươi lại vì một nữ tử nhà nông mà đòi từ hôn!”
“Ngươi để mặt mũi của hai nhà Thẩm Hạ ở đâu? Lại để mặt mũi của Nam Chi ở đâu?”
Thẩm bá mẫu giận đến mức chỉ thẳng vào mũi Thẩm Thừ Ý, giọng nói đầy oán hận.
“Nhưng mà người con yêu là Nhứ Nhứ! Hơn nữa, hiện giờ Nhứ Nhứ đang mang cốt nhục của Thẩm gia chúng ta, con nhất định phải cho nàng một danh phận!”
Thẩm Thừa Ý mặc kệ khuôn mặt sưng đỏ, nhìn thẳng vào ta, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt ngày càng khó coi của Thẩm bá phụ và Thẩm bá mẫu, tiếp tục nói:
"Mong Hạ tiểu thư giải trừ hôn ước với Thừa Ý."
3.
“Được thôi.”
Hắn ta vừa dứt lời, ta lập tức đáp lại:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gam-lua-day-canh/chuong-02.html.]
“Đợi ta hồi phủ, sẽ sai người mang thư thối hôn đến, để thành toàn cho tình cảm sâu nặng của Thẩm công tử.”
Thẩm gia và Hạ gia là thế giao, còn hôn sự của ta và Thẩm Thừa Ý vốn đã được định khi ta còn chưa chào đời, coi như là chỉ phúc vi hôn. Đến nay, cũng đã mười sáu năm trôi qua.
Nhưng nói ta và Thẩm Thừa Ý có tình cảm sâu đậm thì không hẳn, thực ra chúng ta cũng không quen thân nhau là mấy.
Chỉ vì khi ta còn nhỏ, Thẩm gia đã đưa Thẩm Thừa Ý đến thư viện Bạch Lộ nổi tiếng để học tập, nhằm trau dồi kiến thức, để tương lai hắn ta xứng đôi với ta.
Bây giờ ta thấy, có lẽ hắn ta đã học quá nhiều đến mức trở nên mù quáng, không biết nhìn rõ thế cục.
Người như hắn ta, không lấy cũng chẳng sao.
Có lẽ không ngờ rằng ta lại đồng ý nhanh như vậy, Thẩm Thừa Ý rõ ràng có chút kinh ngạc, một lát sau mới hoàn hồn, nói với ta bằng vẻ mặt vui mừng: "Đa tạ."
“Đồ nghịch tử! Ta đưa ngươi ra ngoài học hành, là để mở mang tầm mắt, rèn luyện bản thân, sau này mới xứng đáng với Nam Chi! Ai ngờ ngươi lại làm ra chuyện bội tín như vậy! Ngươi muốn khiến ta và mẫu thân ngươi tức c.h.ế.t phải không?”
Không giống niềm vui của Thẩm Thừa Ý khi được toại nguyện, Thẩm bá phụ giận dữ đến mức lại đập vỡ thêm một chiếc chén sứ.
Thẩm bá mẫu lập tức tiến đến nắm lấy tay ta, trong mắt luôn hiền hòa và dịu dàng của bà ấy, giờ đây đầy sự áy náy và hối lỗi:
“Nam Chi, từ nhỏ bá mẫu đã nhìn con lớn lên, trong lòng bá mẫu, chỉ có con mới xứng bước vào cửa lớn Thẩm phủ."
Ta nắm lại tay Thẩm bá mẫu như an ủi. Bao năm qua, ngoại trừ phụ mẫu, Thẩm bá mẫu quả thực là người đối xử tốt với ta nhất.
Thẩm bá mẫu vỗ vỗ tay ta rồi quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm Thừa Ý:
"Bây giờ, ngươi đã quyết tâm vì nữ tử này mà bất hiếu với ta và phụ thân ngươi, hủy bỏ hôn ước với Nam Chi phải không?"
Thẩm Thừa Ý ưỡn ngực, dứt khoát nói một chữ: “Phải!”
Nghe được câu trả lời này, biểu cảm trên mặt Thẩm bá phụ và Thẩm bá mẫu lập tức thay đổi, có vẻ thất vọng, có vẻ tức giận, lại có vẻ châm chọc, nhưng cuối cùng lại trở nên bình tĩnh.