Gặp anh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-06-29 17:58:55
Lượt xem: 11
Sự thật chứng minh, người nghèo mà còn khó tính.
Khi tôi thẹn thùng mà xoay người lại, đối mặt chính là “Triệu Vũ Trí” với khuôn mặt đẹp lạnh như băng.
Hình như gắn không cảm động tý nào, nhăn mày rậm, nhìn tôi với ánh mắt rất sắc bén.
Chỉ mới đối diện với hắn trong nháy mắt, mà cả người tôi như bị điện giật, tê dại tê dại, vừa đau vừa thích.
Cuối cùng tôi cũng hiểu, vì sao tôi không muốn sờ háng trai bao ở quán bar.
Ánh mắt quá ngoan, khiến tôi không có ham muốn chinh phục.
Mà hắn thật hung dữ.
Tôi thật thích.
Tôi cảm giác tôi có thể sờ hắn đến hư thận.
Tôi giả vờ rụt rè mà điều chỉnh giọng nói: “Là Tiểu Triệu phải không? Xin chào, tôi là em gái của Phó tổng.”
“Tiểu Triệu?”
Khuôn mặt đẹp trai của hắn lạnh lùng, cực kỳ có cảm giác áp bách, khiến tôi vừa nhìn đã nhũn cả chân.
Sao lại thế này! Hiện tại tôi đã là khách hàng bỏ vốn 100 vạn!
Tôi vừa định thẳng người dạy dỗ, nhưng vừa thấy vòng eo thon chắc có lực, cái m.ô.n.g vểnh có vẻ rất mẩy của hắn.
Tôi lập tức liền nổi lên lòng trìu mến mà chỉ đối trai đẹp mới có, âm thanh mềm mại nói.
“Tiểu Triệu, ở trước mặt tôi anh không cần ngụy trang, muốn khóc liền khóc đi, thật đấy. Anh trai tôi đã nói tất cả việc nhà anh với tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gap-anh/chuong-2.html.]
Hắn híp mắt nhìn tôi, ánh mắt rất lạnh: “Nhà tôi có chuyện gì?”
Chà, còn định cãi bướng sao.
Thấy hắn giả vờ tỏ ra mạnh mẽ, nghĩ đến hắn có thể sẽ trộm khóc trong đêm khuya, tim tôi thấy đau quá.
“Ban nãy mẹ anh định bức anh kết bạn với cô gái nào phải không?
Thay vì ngủ với bà cô nào đó, khéo còn có khả năng nhiễm bệnh, hay là đi theo tôi đi! Tôi không có bệnh, một bữa tôi còn có thể ăn hai cái chân giò.
Về sau anh không cần làm tài xế cho anh trai tôi.…Chỉ cần lái xe ở trên giường với tôi là được.
Anh trai tôi cho anh tiền lương một vạn, tôi cho anh gấp năm lần, năm vạn!
Nếu anh không muốn để người ngoài biết tôi bao nuôi anh, có thể nói là đang yêu đương với tôi, chờ sau khi kết thúc bao nuôi, nói là anh đá tôi.”
Nói xong, tôi bị chính mình cảm động.
Tôi thật là tốt bụng!
Nhưng hắn lại càng nghe sắc mặt càng lạnh, cuối cùng còn xoay người muốn đi.
Bóng dáng cao lớn quyết tuyệt này, giống y như khi giả vờ bỏ đi khi c.h.é.m giá không được.
Tôi biết, lúc này hẳn là chờ hắn trước nhịn không được mà quay đầu lại.
Nhưng háo sắc vẫn là chiếm lĩnh lý trí, tôi cắn răng một cái, nhanh chóng tiến lên túm c.h.ặ.t t.a.y hắn.
“Tám vạn! Tám vạn được chưa?
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Anh mà đi bây giờ, ngộ nhỡ mẹ anh lại đến dây dưa anh, tôi sẽ không giúp anh giải quyết đâu!”
Câu nói cuối cùng vừa dứt, đôi chân dài của hắn dần dừng lại.