Gặp anh - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-06-30 19:04:16
Lượt xem: 24
Tôi nói xong liền lôi “Triệu Vũ Trí” đi.
Trước khi rời đi, hắn còn xoay người nói với những người trong phòng: “Vừa rồi, chuyện gì cũng chưa xảy ra.”
Tôi có chút cảm động.
Rõ ràng là hắn tới làm thêm kiếm tiền, nhưng vì bảo hộ tôi, thế mà có thể cố gắng to gan nói chuyện với khách hàng như vậy.
Nhưng sau khi đi ra hội sở, tôi thấm thía dặn dò với hắn:
“Về sau anh không nên nói như vậy với bọn họ, bọn họ hung dữ lắm đấy, bảo vệ của họ sẽ đánh người.
Vừa rồi bọn họ sợ đến nỗi không dám động đậy, đó là bởi vì sợ tôi, nếu tôi không ở, chắc chắn anh đã bị đánh!
Biết chưa?”
Thấy vẻ mặt hắn lười biếng thong dong, tôi tức giận nhảy lên véo lỗ tai hắn:
“ Này! Anh có nghe thấy không! Tôi đang nói với anh đấy!”
Hắn rốt cuộc cúi đầu nhìn tôi, tầm mắt lại ngừng ở trên môi tôi, bỗng nhiên nói: “Rất mềm, lại hôn một lần đi.”
“Cái…… Cái gì?”
Tôi còn đang ngơ ngác, hắn đã dùng ngón tay nắm cằm tôi, trực tiếp hôn xuống.
So nụ hôn ban nãy càng kịch liệt, điên cuồng.
Hắn như là nghiện, môi lưỡi đuổi theo dây dưa tôi.
Tôi không biết chính mình về đến nhà như nào.
Đến khi tôi bị đè ở trên giường, tôi mới chợt tỉnh táo: “Chiếc xe chúng ta vừa ngồi là Rolls-Royce?!”
Hắn đang cúi đầu chuyên chú cởi cúc áo của tôi: “ Ừ, tùy tiện chọn một chiếc trong cửa hàng.”
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
“Tôi vừa mới cho anh tám vạn, anh đã đi thuê xe tới giả ngầu! Cái đồ phá của này!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gap-anh/chuong-6.html.]
“Anh mà còn như vậy tôi sẽ giảm một nửa tiền của anh! Xem anh còn giả người giàu có ở ngoài như nào!”
Tôi tức giận, xoay người tưởng ngồi lên người hắn, chọc cơ n.g.ự.c hung hăng giáo huấn một trận.
Ai ngờ bị hắn cởi quần jean, đè vào trong chăn.
Lúc đầu tôi còn nức nở đòi hắn trả lại tiền.
Lúc sau lại tôi đầu váng mắt hoa, cảm giác bị lặp đi lặp lại vứt lên đám mây.
Không thể ngờ, Tiểu Triệu lúc im lặng giống như siêu mẫu nam lạnh lùng, động lên lại còn mạnh hơn cả mười con Teddy.
Lúc kết thúc, trong đầu tôi chỉ có một cái ý tưởng: Có tiền thật tốt!
Sau khi sống chung với Tiểu Triệu, bắt đầu một cuộc sống không biết xấu hổ, tôi thường xuyên cảm thán: Người thành phố thật hiểu hưởng thụ!
Khó trách những tiểu thư nhà giàu luôn trộm bao nuôi nam sinh viên ở sau lưng, đưa tiền cũng không đau lòng.
Sau mỗi đêm tắm uyên ương cùng nhau, ôm trai đẹp lăn lên giường, thần tiên nhìn cũng phải chảy nước miếng.
Nhưng chim hoàng yến của tôi đôi khi cũng sẽ khiến tôi rất nhọc lòng.
Ví dụ, tôi phát hiện hắn thích mua các loại hàng xa xỉ giả.
Một cái nút tay áo thôi, vậy mà cũng là cùng khoản với hàng hiệu, tôi tra xét một chút, chính phẩm yết giá hơn một trăm vạn!
Cũng không biết hắn lấy ở đâu ra hàng giả như này, thoạt nhìn giống ý như thật.
Mỗi đến lúc này, tôi đều sẽ nghiêm khắc giáo huấn hắn:
“Anh giả vờ làm gì! Tôi đâu có chê anh, hàng giả này giá cũng phải hơn vạn đi?”
Hắn tắm rửa xong ra tới, nhìn thoáng qua: “Người khác đưa.”
Tôi chống nạnh: “Ai! Phú bà? Anh sẽ không giấu tôi còn có chủ nhân khác đi?
Anh còn dám nhận lễ vật của phú bà khác, cẩn thận tôi dùng roi dạy dỗ! Còn cần m.ô.n.g vểnh không? Đánh bẹp bây giờ!”