Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gặp Hươu - Chương 28

Cập nhật lúc: 2024-09-06 16:09:58
Lượt xem: 978

Hắn từng nói chúng ta, có thể chỉ chạy thoát một người, có thể khi đó là vậy, nhưng bây giờ thì không phải nữa.

 

Bây giờ, sự thất bại của hắn, chính là sự thất bại của ta. Ta muốn hắn thành công, dù rằng công thành danh toại đó, không liên quan gì đến ta.

 

Chúng ta đều rất nhanh chóng khôi phục cảm xúc, nếu không phải ta tận mắt thấy hắn khóc, lúc này ta sẽ không nhận ra. Chúng ta còn nhiều việc phải làm, là quân cờ, chúng ta đều phải có ý thức của một quân cờ.

 

Ta nói với Nghiêm Phong về việc ra trận, hắn rất vui, Chức Hoan thì có chút trách ta. Nàng nói: "Nguyên Nguyên, ta chỉ có một mình hắn, ngươi lại đẩy hắn ra chiến trường?"

 

Ta nói: "Tổ chim sụp, làm gì có quả trứng nào còn nguyên? Nếu Mạc hầu lần này lại lập công, e rằng sẽ là một tay che trời, đến lúc đó đừng nói ngươi, đừng nói là vương gia và ta, ngay cả hoàng đế cũng khó mà giữ được."

 

"Đạo lý thì đúng là vậy, nhưng ta..." Nàng cúi đầu, buồn bã nói, "Trên chiến trường, đao kiếm vô tình."

 

Ta lắc đầu, nói với nàng: "Chức Hoan, những lưỡi d.a.o ngoài chiến trường mới là khó phòng bị hơn cả."

 

Ta dẫn Nghiêm Phong đi gặp Cảnh Yến, kể từ lần trước khi Nghiêm Phong 'hành thích,' Cảnh Yến luôn mang trong lòng một cơn giận, khiến cho hai người bây giờ rất là khó xử. Trước khi đến, ta đã dò hỏi ý tứ của hắn, hắn cũng có ý muốn ta đứng ra hòa giải.

 

Ta nói với Nghiêm Phong: "Lần trước ta cũng nổi nóng, còn động tay động chân với ngươi, ngươi đừng để bụng."

 

Nghiêm Phong vẫn rất cứng nhắc, đáp một cách nghiêm túc: "Ngài quá lời rồi, thuộc hạ suýt nữa gây ra sai lầm lớn, tất cả nhờ vương gia và ngài khéo léo xử lý."

 

Ta lại nói: "Nghiêm Phong, ngươi theo vương gia lâu hơn ta, hắn thực sự coi trọng ngươi, coi ngươi như huynh đệ."

 

Nghiêm Phong im lặng hồi lâu, mới nói: "Ngài và vương gia... thực sự rất giống nhau."

 

Ta cười, không đi sâu thêm: "Thật sao? Có lẽ là vì ở bên nhau lâu rồi."

 

Khi Cảnh Yến nhìn thấy Nghiêm Phong, hắn vẫn mang theo sự tức giận, không muốn nói chuyện với hắn, Nghiêm Phong là một khúc gỗ, chỉ biết đứng đó, khiến ta nhìn mà muốn trợn mắt.

 

"Dỗ dành nữ nhân thì các ngươi tài lắm, gặp huynh đệ thì chẳng ra gì, ta thật phục các ngươi rồi." Ta vừa cười vừa mắng, đá Nghiêm Phong một cái từ phía sau, "Không biết còn tưởng ngươi là cô vợ nhỏ của hắn đang giận dỗi, ngươi còn chờ gì nữa? Chẳng lẽ phải để Vương gia bế ngươi lên kiệu hoa hay sao?"

 

Nghiêm Phong miệng lưỡi vụng về, bị ta mắng đến đỏ cả mặt, đột nhiên quỳ xuống và hét lớn "Thuộc hạ muôn c.h.ế.t cũng không từ", làm ta giật cả mình.

 

Cảnh Yến phất tay, ý bảo chuyện này bỏ qua, rồi nói tiếp: 'Vài ngày nữa Hoàng thượng cùng bản vương sẽ đến trường săn bắn, Mạc hầu cũng sẽ đi, đến lúc đó bản vương sẽ giới thiệu ngươi với Hoàng thượng, ngươi phải thể hiện cho thật tốt."

 

Nghiêm Phong vẫn không nói gì khác, vẫn là câu: "Thuộc hạ muôn c.h.ế.t cũng không từ!"

 

Qua một ngày, hoàng đế lại truyền khẩu dụ, nói rằng lúc đó muốn ta cũng đi cùng.

 

Ta với Cảnh Yến vừa mới có vài ngày bình yên, hồ nước mùa xuân này lại bị hoàng đế làm cho đục ngầu.

 

Đi thì đi, cưỡi ngựa cũng không phải việc khó, Cảnh Yến dạy ta chưa đến nửa ngày, ta đã có thể cưỡi ngựa chạy chậm, hắn lại dặn ta, đừng ham chơi, không được đua tốc độ, phải bám sát hắn.

 

Cuối cùng, hắn còn cợt nhả nói: "Dù sao nàng cũng thích bổn vương như vậy, bảo nàng đi sát ta, nàng chắc là vui lắm."

 

Hắn dạo này có chút dở chứng, động một chút là đến gần cợt nhả hỏi ta,  'Nàng bắt đầu thích bổn vương từ khi nào? Nàng thấy bổn vương tốt nhất ở chỗ nào?' Thực sự là phiền muốn chết. Nói cho cùng rõ ràng là hắn thừa nhận trước, cớ sao giờ lại giống như ta là người đầu tiên thâm tình tỏ ý với hắn vậy?

 

Ta cũng bị hắn làm phiền đến mức không thể chịu nổi, dùng đầu roi quất nhẹ hắn: "Vương gia, ngài có phiền hay không? Đủ chưa?"

 

Hắn cười hai tiếng, đột nhiên nhảy lên ngựa của ta, vòng tay ôm ta, kéo cương ngựa thật chặt, ghé sát tai ta, dùng giọng điệu đầy quyến rũ nói một câu: "Sao thế, bảo bối? Mới mấy ngày đã thấy ta phiền rồi sao?"

 

Ta chỉ cảm thấy tai nóng bừng, tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, dùng khuỷu tay hích nhẹ hắn: "Đừng, đừng gọi bừa!"

 

Cảnh Yến xấu xa cười khẽ bên tai ta, giọng nói như niệm chú mê hoặc: "Chưa từng gọi ai như vậy, nàng là người đầu tiên, có vui không?"

 

Ta nhìn thấy hắn không chịu thua, vội vàng gật đầu: "Vui, vui được chưa? Đừng trêu ta như vậy, tai ta ngứa."

 

Hắn lại được đà lấn tới, thậm chí còn nhẹ nhàng ngậm lấy dái tai ta: "Vui sao? Vậy từ nay ta sẽ gọi nàng như vậy, được không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gap-huou/chuong-28.html.]

 

Rõ ràng đã trải qua bao nhiêu chuyện, tại sao ta lại bị hắn trêu chọc đến mức này?

 

Ta quay đầu, vùi mặt vào trước n.g.ự.c hắn: "Chàng ức h.i.ế.p ta, thấy ta chấp nhận rồi, liền dùng những chuyện này để bắt bẻ ta. Ta rộng lượng biết bao, chưa từng dùng những chuyện chàng rơi lệ để bắt bẻ chàng."

 

Câu này lại khiến hắn bắt thóp, hắn cười nhếch mép nhìn ta, vẫn không chịu tha cho tai ta: "Nói đến chuyện rơi nước mắt, Nguyên Nguyên, đêm qua ai khóc thút thít bên tai ta, gần như cầu xin ta..."

 

"Dừng lại!" Ta lấy mu bàn tay chà lên khuôn mặt nóng bừng của mình, "Chàng, chàng mà nói nữa ta sẽ khóc thật đấy!"

 

Hôm đó ta suýt chút nữa bị hắn trêu chọc đến mức xấu hổ nhảy xuống sông, nhưng hắn đúng là tên lưu manh, một tên côn đồ xấu xa, một kẻ đáng chết, ta không đồng ý cho hắn gọi ta là bảo bối, hắn liền làm cho con ngựa điên cuồng chạy, ta ôm chặt hắn càng khiến hắn thích thú, còn nói dáng vẻ chật vật của ta rất dễ thương.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

Dễ thương cái gì mà dễ thương!

 

Ngày đó, Vãn Thược từ trong cung trở về, ta vừa đẩy vừa đuổi, vừa năn nỉ vừa ép buộc, cuối cùng cũng lừa được Cảnh Yến vào phòng nàng ta.

 

Trong lòng ta cảm thấy thế nào không cần nói, điều ta không muốn nhất, chính là tình cảm nam nữ làm hắn trì trệ.

 

Chưa đến nửa đêm, ta nghe thấy bên phòng bên có chút ồn ào, Vãn Thược hình như còn khóc, cứ tưởng là Cảnh Yến lại không nương tay, nhưng không lâu sau Cảnh Yến lại chạy về, mặt vừa đỏ vừa trắng, vừa trắng vừa đỏ, trông rất khó xử.

 

Vãn Thược đuổi đến cửa phòng mình khóc vài tiếng, rồi đóng sầm cửa lại, không có động tĩnh nữa.

 

"Sao vậy, vương gia? Nàng ta cắn người?"

 

Ta nhìn bộ dạng của hắn liền muốn cười, rót cho hắn một cốc nước, ngồi bên cạnh hắn, vỗ nhẹ hắn.

 

"Nguyên Nguyên, nàng, nàng... ai, chuyện này phải nói sao đây..." Cảnh Yến hai tay phủi phủi người, như muốn rũ sạch da gà trên người, vừa nói vừa run rẩy, "Nàng ta mặc cái gì mà giống như là không mặc! Ở Dương Xuân Lâu cũng chưa từng nghe nói có chiêu này!"

 

Ta nghe hắn kể, thực sự không nhịn được, vỗ tay cười lớn: "Ôi vương gia, người ta vì chàng mà hao tâm tổn trí như vậy! Không ngờ nàng ta đến chỗ thái hậu mấy ngày, lại học được tuyệt kỹ này!"

 

Thái hậu đã vội, Thái hậu thật là sốt ruột, đến nỗi cách không ra gì cũng muốn nàng ta thử cho bằng được.

 

Ta cười xong lại nghiêm mặt, bắt lỗi trong lời hắn: "Vương gia, Dương Xuân Lâu có chiêu gì?"

 

Cảnh Yến rất ít khi bị ta hỏi đến cứng họng, lúc này lại ngẩn ra.

 

Ta thấy hắn chịu thiệt, liền nhanh chóng trả thù, cười đùa với hắn: "Vương gia, chàng còn chịu nổi không? Ngày mai ta phải bảo nhà bếp nấu cho chàng chén thập toàn đại bổ."

 

Hắn bị ta chọc giận, nghiến răng nghiến lợi, nhìn ta với vẻ ngang ngược: "Nguyên Nguyên, nếu nàng chịu được, bổn vương sẽ bổ."

 

Đắc ý dễ làm người quên mình, ta vội vàng ngậm chặt miệng, lặng lẽ vào phòng đi ngủ.

 

Đùa thì đùa, nhưng qua chuyện này, ta và Cảnh Yến đều có thể đọc ra sự hoảng loạn của thái hậu—bà ta đang quẫn trí, hoàng đế không muốn Mạc hầu dẫn quân ra trận nữa, rõ ràng là có ý đè ép, nếu Vãn Thược vẫn không chiếm được lòng Cảnh Yến, nàng ta sẽ gặp khó khăn.

 

Ngày hôm sau là ngày cùng hoàng đế đến bãi săn, Vãn Thược vốn đã không vui, lại vì hoàng đế gọi ta mà không gọi nàng, lúc này như ôn thần vậy, không ai dám chọc nàng ta.

 

Sự xuất hiện của ta khiến Mạc hầu rất mất mặt—hoàng đế biết rõ Vãn Thược đã gả cho Cảnh Yến, nhưng lại đích danh gọi ta đi theo, rõ ràng là muốn làm khó ông ta.

 

Mạc hầu dù là tướng quân, nhưng đầu óc nhanh nhạy hơn Nghiêm Phong nhiều, trong số những người ở đây, ngoài ta ra, ai ông ta cũng không dám đắc tội.

 

Thông minh thì thông minh, nhưng mấy năm nay ông ta nhờ vào quân công mà trở nên kiêu ngạo, huống chi ta lại cướp đi sự chú ý dành cho ái nữ của ông ta, nên càng khiến ông ta thâm hiểm, liên tục dùng lời cay nghiệt mà bóp nát ta, kẻ ông ta xem như quả hồng mềm.

 

"Lần trước không nhìn rõ, hóa ra đây là con chim hoàng yến mà Cửu vương gia yêu thích, hình bóng không rời, thật là sủng ái vô cùng."

 

Ta biết ông ta muốn hạ thấp ta, nhưng cũng không muốn tranh luận, hoàng đế cũng không nói gì, chỉ đợi Cảnh Yến tiếp lời.

 

Một là, hắn ta muốn xem Cảnh Yến có đứng ra bảo vệ ta không; hai là, hắn ta muốn mượn Cảnh Yến để kiềm chế sự hung hăng của Mạc hầu.

 

Loading...