Gặp Lại - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-17 17:24:16
Lượt xem: 59
10
Ngày đó rời đi, tôi và Tiểu Thu nói với nhau rằng, chúng tôi sẽ không bao giờ phải quay lại nơi này nữa.
Sự thật chứng minh, đừng bao giờ dễ dàng lập flag.
Tôi lại bị bệnh rồi.
Thành phố phương nam này chỉ có mùa đông là khô ráo một chút, năm ngoài trời mưa tuyết, năm nay phá lệ chỉ có tuyết thôi.
Các bác sĩ y tá tám chuyện với nhau cũng nói: "Mùa đông năm nay lạnh quá, chậc chậc, khí hậu trái đất càng ngày càng không thích hợp để sinh tồn."
Sắp qua năm mới, cây cối ngoài cửa sổ trụi lủi không có một phiến lá. Tôi dán mặt lên mặt kính thủy tinh, hà hơi thổi ra một tầng hơi nước.
"Dưới lầu có người."
"Mỗi ngày anh ta đều đứng ở đó, bộ không thấy lạnh sao?"
Tiểu Thu bưng một ly sữa ấm, mặt lạnh tanh đi ngang qua: "Ồ thế à? Chắc là không lạnh đâu."
Gần đây tâm tình của cô nàng không quá tốt.
Bác sĩ Giang cũng vậy.
Thế nên mỗi ngày tôi đều rất cẩn thận, sợ chọc bọn họ giận xù lông.
Tiểu Thu như nhận ra mình đã dọa tôi sợ, bèn dịu giọng lại: "Cậu uống hết sữa đi, một tiếng nữa thì uống thuốc, bác sĩ Giang nói tối nay sẽ dẫn cậu đi nặn người tuyết đấy."
Tôi lại nhìn người kia lần nữa, cảm thấy anh ta hơi quen quen…
Tiểu Thu kéo rèm lại: "Đừng nhìn nữa, coi chừng hư mắt."
"À."
Tôi trở lại giường, sau khi uống thuốc xong thì ôm gối chơi điện tử.
Bên ngoài là tiếng nói chuyện của Tiểu Thu và bác sĩ Giang, sau đó anh đẩy cửa bước vào phòng.
Tôi vội vàng giấu điện thoại đi, ngồi nghiêm chỉnh: "Tôi uống thuốc rồi."
Mùi thuốc sát trùng lập tức tràn ngập căn phòng.
Tầm mắt Giang Ngôn Châu quét qua người tôi một vòng, cuối cùng dừng trên mặt: "Cô Đường, tôi sẽ không mắng cô lén chơi điện tử đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gap-lai/chuong-8.html.]
Mặt tôi đỏ bừng lên, chậm chạp lấy cớ: "Làm sao anh biết tôi đang lén chơi điện tử?"
"Tôi cũng chơi trò đó mà, nhạc nền nghe rất quen tai."
Giang Ngôn Châu rửa tay cởi áo blouse, ánh mắt xuyên qua cặp kính trắng nhìn tôi thoáng mang theo ý cười: "Không nhanh mặc quần áo vào đi? Để tôi dẫn cô đi nặn người tuyết."
Anh là bác sĩ khoa ngoại tim mạch trong bệnh viện này.
Lần đầu tiên tôi gặp anh hình như là vào mùa thu. Ngày đó bầu trời trong xanh hiếm thấy, tôi ngồi xổm cố gắng nhặt cuộn len đột nhiên xuất hiện ở phía bên kia hàng rào.
Giang Ngôn Châu đi ngang qua, cúi đầu nhìn tôi.
Tôi mệt đến thở hồng hộc: "Làm phiền anh giúp tôi nhặt một chút với."
Anh ngẩng đầu nhìn tấm biển trong sân, nói: "Chiếu theo quy định, cô không được phép chạm vào những thứ nguy hiểm đâu."
Thấy tôi không nhúc nhích, anh lại hỏi: "Cô muốn lấy thứ đó làm gì?"
"Đan dây hoa."
Giang Ngôn Châu nhìn qua khe hở, cũng ngồi xổm xuống: "Vậy để tôi chơi với cô, chơi xong tôi phải mang len đi."
Thời gian nghỉ trưa của anh rất ngắn, tôi im lặng vươn tay ra cách hàng rào, cùng anh chơi một lúc.
Đến lúc anh phải đi, tôi mở miệng nói "Cảm ơn."
Sau đó tôi còn gặp anh thêm vài lần nữa.
Anh rất bận rộn, không có thời gian để ý tôi. Mãi đến một ngày, anh lại đến chìa dây hoa ra: "Ngại quá, gần đây tôi bận."
Sau đó nữa anh bắt đầu nói chuyện phiếm với tôi.
"Cô ít nói quá nhỉ."
"Ừm, tôi không thể nói chuyện nhiều."
"Vì sao?"
"Tôi bị bệnh, đại khái là không nói được chuyện gì làm người ta vui vẻ, cũng không nên để cảm xúc tiêu cực của mình ảnh hưởng lên người ngoài."
Lúc ấy Giang Ngôn Châu chăm chú nhìn tôi, không nói gì.
Về sau anh còn thường xuyên đến thăm hơn nữa.
Đôi khi nhìn anh mệt mỏi quá, tôi thử học mấy câu chuyện cười kể cho anh nghe, lần nào ánh mắt Giang Ngôn Châu cũng nhìn tôi đầy dịu dàng chăm chú.
Anh hỏi: "Đường Gia, nguyện vọng của cô là gì?"