Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gặp Người Đúng Lúc - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-10-02 20:22:12
Lượt xem: 394

22.

 

Sau đó Kỷ Liễm đưa tôi đến phòng y tế xử lý vết thương, chúng tôi rất ăn ý không nhắc tới chuyện vừa rồi.

 

Thầy giáo ở phòng y tế là một ông bác nhiệt tình, kinh nghiệm đầy mình, nhưng tính tình có chút kỳ quặc.

 

Ông ấy cầm cục bông dính c.ồ.n lau vết thương của tôi.

 

Khi lau đến chỗ vết thương khá nghiêm trọng, vai tôi đau đến không khỏi co rụt lại.

 

"Phiền thầy nhẹ một chút, cô gái nhỏ này có chút sợ đau." Kỷ Liễm nói có chút vội.

 

"Tôi đã nhẹ tay rồi, nếu không cậu tự làm đi!"

 

"Được, vậy để em, thầy trở về nghỉ ngơi đi." Kỷ Liễm trả lời rất nhanh.

 

"..." Thầy giáo dùng ánh mắt như nhìn thấu tất cả, g.h.é.t bỏ liếc mắt nhìn Kỷ Liễm.

 

Cuối cùng thấy ấy phỏng chừng cũng là xem chuyện khử trùng này không cần có kỹ thuật cao gì, mặc anh đi.

 

"Tôi sẽ nhẹ tay." Giọng như của Kỷ Liễm như ngọc thạch nhẹ nhàng dụ dỗ người đương nhiên sẽ không có mấy nữ sinh có thể kháng cự được.

 

Tôi quay đầu không nhìn anh, khẽ ừ một tiếng.

 

Kỷ Liễm bôi thuốc như thật sự có kỹ xảo, tôi thế nhưng trong lúc bất tri bất giác anh đã bôi xong thuốc, hiển nhiên không hề cảm thấy đau đớn.

 

Thầy giáo tựa hồ nhẫn nại thật lâu, cau mặt hướng ra ngoài phất phất tay.

 

"Xử lý xong thì đi nhanh lên, phòng y tế không phải nơi cho các cặp tình nhân ân ái."

 

"..." Thầy à, thấy thật hài hước, hiểu biết thật nhiều.

 

Kỷ Liễm không cho tôi cơ hội phủ nhận, đáp ứng lời thầy giáo mang tôi rời đi.

 

"Sau khi trở về cố gắng đừng dính nước, sau đó..."

 

"Em thật sự biết rồi, Kỷ Liễm, anh đã nhắc tới lần thứ bảy rồi."

 

Tôi vừa oán giận xong liền kịp phản ứng, cứng ngắc quay qua nhìn anh.

 

"Rất tốt." Khóe miệng anh hơi cong lên," Về sau đều gọi như vậy đi."

 

Nói xong, lại nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu tôi.

 

Tôi nghe thấy tim mình đập từng tiếng từng tiếng, bên trong giống như có một con nai con hốt hoảng chạy loạn trong lòng.

 

23.

 

Buổi tối dưới sự giúp đỡ của bạn cùng phòng, tôi rửa mặt thành công xong. 

 

Lúc ngồi trước gương lau mặt, tôi lại bất giác nhớ tới Kỷ Liễm. 

 

Khi tôi phục hồi tinh thần nhìn về phía gương, mới phát giác chính mình không biết từ lúc nào gợi lên nụ cười. 

 

Nhưng không lâu sau, tâm trạng vui vẻ này bị phá vỡ. 

 

Tiếng chuông di động vang lên, là dãy số quen thuộc nhưng không đặt tên kia. 

 

Xét thấy Trì Tư Tự lúc trước trực tiếp gọi cho mẹ tôi, tôi dừng một chút vẫn nhận máy. 

 

"Hôm nay nghe nói cậu và Mạnh Thời Nôm có chút mâu thuẫn."

 

Tôi "Ừ." một tiếng, giọng điệu mang theo chút ý châm chọc. 

 

"Cậu định kêu tôi xin lỗi cô ta sao?"

 

Bên kia im lặng vài giây, mới nói: "Không phải..." 

 

"Tôi nghe nói cậu bị đẩy một cái, có sao không?" 

 

Giọng Trì Tư Tự lạnh lùng cứng rắn gần giống cảnh tượng buộc tôi xin lỗi Mạnh Thời cứ như mới ngày hôm qua. 

 

Hiện tại thái độ lại thay đổi lớn. 

 

Nhưng ngoài buồn cười ra, tôi không còn cảm xúc nào khác. 

 

Đang chuẩn bị trực tiếp cúp máy, tôi chợt nhớ ra điều gì đó. 

 

"Trì Tư Tự."

 

"Làm sao vậy, Chu Chi." 

 

Tôi lập tức bỏ qua cách xưng hô của hắn, hỏi: "Có phải Mạnh Thời có bí mật gì không thể cho ai biết hay không." 

 

Trì Tư Tự im lặng hồi lâu, mới phản bác: "Không phải." 

 

Sự phủ nhận của hắn không hề đáng tin cậy, và đáp án tôi muốn biết đã có trong khoảng thời gian hắn im lặng.

 

24.

 

Trong những ngày đầu tiên, tôi không tìm ra manh mối.

 

Manh mối duy nhất là một đoạn đối thoại tôi nghe được lúc trên đường đến nhà ăn vào buổi trưa.

 

"Tôi rất khó hiểu, Mạnh Thời có thể lấy được học bổng, sao tôi không lấy được?"

 

"Thành tích của cậu không tốt bằng cô ấy."

 

"Đùa gì vậy, tôi học cùng cấp ba với cô ấy, thành tích cấp ba của cô ấy cũng bình thường. Trình độ bây giờ vẫn như vậy, giáo viên hỏi một vấn đề hơi khó, cô ấy tuyệt nhiên không trả lời được."

 

"Vậy lát nữa hỏi cô ấy học kỳ trước xếp hạng bao nhiêu, có phải đứng trước cậu không."

 

Chân tôi đóng đinh tại chỗ, trong đầu có một lời giải thích nhìn như không thực tế nhưng lại hợp lý ngoài ý muốn.

 

Gian lận thành tích.

 

Sau nhiều lần thăm hỏi, cuối cùng tôi cũng hỏi được thành tích của Mạnh Thời.

 

Xếp hạng và điểm số khớp nhau, nhưng vấn đề xuất hiện ở điểm số.

 

Điểm số môn chuyên ngành nào đó của cô ta cực cao, đứng đầu cả khối.

 

Sau khi tôi nhìn thấy bài thi của cô ta, hết thảy đã tra ra manh mối.

 

Nhưng tôi bỗng nhiên có chút d.a.o động, tôi thật muốn cầm bài thi này đi vạch trần cô ta sao?

 

Tôi nhớ tới chạng vạng ngày nào đó nhìn thấy bà nội cô ta ở cổng trường đưa cho cô ta một xấp tiền cũ kỹ, bảo cô ta đừng tiết kiệm quá, hãy ăn chút gì ngon.

 

Mạnh Thời lại đẩy trở về, bảo bà nội cầm để mua thuốc, không được uống thuốc rẻ tiền, cô ta nói mình có học bổng.

 

Trong mấy ngày tôi do dự, Mạnh Thời có động thái.

 

"Hai người có thể giải thích cho tôi đây là tình huống gì không?"

 

Hai bài báo cáo lý luận giống nhau như đúc vỗ trước mặt tôi, trong nháy mắt tôi cứng đờ.

 

Trong khoé mắt tôi nhìn thấy một bóng người xuất hiện ngay cửa, tôi nhìn sang.

 

Mạnh Thời đang uống sữa bằng ống hút, vô tội chớp mắt nhìn tôi.

 

Thời gian trước tôi và một người bạn cùng phòng khác đăng ký một cuộc thi cấp thành phố, nhưng chúng tôi thuộc nhóm khác nhau.

 

Thật trùng hợp, vị trí của cả hai chúng tôi trong nhóm đều là viết báo cáo nghiên cứu.

 

Tôi không nghĩ tới, cô ấy sẽ hợp tác với Mạnh Thời vu khống tôi.

 

Càng lạnh lòng chính là, tôi mở tài liệu ra mới phát hiện bản chỉnh sửa biến mất, rất rõ ràng là bị người khác động tay động chân.

 

Khi tôi nhập mật khẩu máy tính cũng không kiêng dè bạn cùng phòng, không ngờ cô ấy lại làm đến nước này.

 

Mạnh Thời không lựa chọn để cho cô ta trực tiếp đem tài liệu xóa, mà là hiện tại để cho tôi bị mang danh "sao chép".

 

Làm tôi xấu hổ trước mọi người mới là mục đích của cô ta.

 

Tôi không biện hộ, chỉ cảm thấy rất buồn cười.

 

Người mấy ngày trước còn sinh ra một tia thương hại đối với Mạnh Thời thật sự rất buồn cười.

 

Tình thế trong lúc đang giằng co không dứt, Kỷ Liễm ngoài ý muốn xuất hiện.

 

"Lương Sơn Chi không sao chép."

 

Ánh mắt mọi người ở đây đều tập trung trên người anh.

 

Điện thoại của Kỷ Liễm đưa ra một tấm hình đặt ở trên bàn, trong đó là góc chụp sườn mặt của tôi.

 

Tôi vừa sửng sốt một chút, lập tức nghĩ tới cái gì, phóng đại một góc.

 

Ngày đó tôi ở thư viện đang hoàn thành báo cáo, Kỷ Liễm bỗng nhiên gửi tin nhắn hỏi tôi đang ở đâu.

 

Một lát sau anh liền xách ly trà sữa đi vào đặt ở trước mặt tôi.

 

Là của chỗ quán mới mở lần trước ra mua.

 

Tôi c.ắ.n ống hút nhẹ giọng nói cảm ơn, trong lòng có chút cảm xúc lẫn lộn.

 

Anh chắc chắn lại xếp hàng thật lâu.

 

Tấm ảnh chính là lúc đó anh chụp, trùng hợp chính là, một nửa màn hình máy tính của tôi cũng lọt vào khung ảnh.

 

Bức ảnh cho thấy thời gian chụp sớm hơn thời gian bạn cùng phòng gửi.

 

Do đó, nước bẩn mà tôi bị hắt đã được rửa sạch.

 

Trong lòng tôi còn đè nén cơn giận khác, đúng lúc thấy trưởng khoa ngành của Mạnh Thời ở ngay bên cạnh.

 

Tôi nói lời cảm ơn đơn giản với Kỷ Liễm, sau đó lập tức đi về phía Mạnh Thời.

 

Cô ta còn bởi vì Kỷ Liễm xuất hiện mà sắc mặt trở nên âm trầm.

 

Tôi kéo cổ tay cô ấy đi về phía văn phòng viện trưởng.

 

"Cô làm gì?" Cô ta vô cùng chán ghét nhìn tôi, xoay cổ tay giãy dụa.

 

"Buông ra!"

 

Lực đạo trên tay tôi không buông ra chút nào, chỉ quay đầu lại cười.

 

"Báo cáo đạo văn, làm giả thành tích. Mạnh Thời, cậu còn có cái gì không biết?"

 

Trong nháy mắt cô ta liền trút bỏ toàn bộ sức lực, mặt trắng bệch tùy ý tôi kéo cô ta đến văn phòng.

 

Cô ta cũng không phải một chút đầu óc cũng không có, cô ta biết tôi nếu không phải có chứng cứ, ván đã đóng thuyền sẽ không đi vạch trần cô ta.

 

Nhưng có một điểm ngoài dự liệu của tôi, Trì Tư Tự cư nhiên cũng tham dự.

 

Cô và giảng viên chuyên ngành đã thoả thuận giao dịch nào đó, để cô ta vừa vặn có thể với tới suất học bổng của công ty.

 

Thoả thuận của hai người đương tối k.i.n.h người, chỗ tốt là học bổng sẽ được chia một phần ba cho giảng viên kia.

 

Nhưng là một giáo sư đại học, làm sao vì mấy trăm đồng mà đánh cược sự nghiệp của mình.

 

Sau khi chuyện này bùng nổ, rất nhiều người đều nói giảng viên kia vốn thích động tay động chân với nữ sinh, chỗ tốt Mạnh Thời cho cũng không phải chỉ có vậy mà thôi.

 

Tôi nghe xong chỉ lắc đầu, chưa từng tiếp xúc với giảng viên kia, tôi không muốn đánh giá.

 

25.

 

Năm thứ hai đại học, quan hệ giữa Mạnh Thời và Trì Tư Tự càng lúc càng thân mật.

 

Học bổng doanh nghiệp lần này là do công ty cha Trì Tư Tự quyên góp.

 

Trì Tư Tự cho giảng viên kia một khoản tiền, nói cho hắn biết hạn ngạch của Mạnh Thời đã định trong nội bộ, chỉ cần hắn tiếp tục nâng điểm lên giống như trước kia là được rồi.

 

Mạnh Thời không hổ là Mạnh Thời, cô ta rõ ràng có thể trực tiếp xin tiền Trì Tư Tự, nhưng vẫn nhất định phải đi con đường học bổng này.

 

Tiền và danh tiếng, cô ta đều muốn.

 

Tất cả chân tướng đã rõ ràng, giảng viên kia bị sa thải, trường học không lựa chọn báo cảnh sát xử lý, thậm chí xét đến hoàn cảnh đến gia đình Mạnh Thời, không bị đuổi học mà chỉ bị xử phạt.

 

Lần này tôi không mềm lòng, truy cứu Mạnh Thời, yêu cầu cô ta trả lại đầy đủ học bổng kỳ trước.

 

Mà sở dĩ tôi không báo cảnh sát, bất quá là lo lắng sau khi cô ta đi, bà nội cô ta sẽ không có ai chăm sóc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gap-nguoi-dung-luc/phan-7.html.]

……

 

Nhớ đến lời cô ta nói lúc trước, tôi thật sự bị tức cười.

 

Lúc ấy lời cô ta muốn nói với Kỷ Liễm nhưng chưa nói xong hẳn là chỉ chuyện này.

 

Bạn cùng phòng của Mạnh Thời nói, trên bàn cô dán một tờ giấy rất bắt mắt.

 

Phải trở nên ưu tú hơn, mới có thể làm cho anh ấy nhìn thấy mình.

 

Cô ta gian lận học bổng rõ ràng là vì sinh hoạt phí.

 

Ở trong miệng cô ta lại biến thành hoàn toàn là vì Kỷ Liễm.

 

Tôi nói với cô ta những lời cuối cùng khi cô ta rời văn phòng.

 

"Đừng đem những chuyện d.ơ b.ẩ.n mình làm nói thành là vì Kỷ Liễm."

 

Về phần Trì Tư Tự, trường học không chỉ xử phạt hắn, còn liên hệ với ba hắn trả lại học bổng đã tài trợ.

 

Và cho biết, sau này sẽ không nhận tiền tài trợ của hắn nữa.

 

Cha Trì sau khi biết liền giận dữ, bắt Trì Tư Tự chuyển ra nước ngoài du học, cũng hủy bỏ cổ phần vốn định sẽ chuyển sang tên hắn khi hắn tốt nghiệp.

 

Trì Tư Tự trước khi đi một ngày xuất hiện ở dưới lầu ký túc xá của tôi.

 

Tôi không muốn gặp hắn.

 

Từ khi biết chuyện hắn đã làm, tôi quả thực cảm giác như mình chưa từng quen biết hắn.

 

Tôi liếc hắn một cái, liền mặt không đổi sắc mà vòng qua.

 

"Chi Chi."

 

Phản cảm của tôi trong nháy mắt đạt tới đỉnh điểm, 

 

"Không phải tôi đã nói rồi sao, đừng gọi tôi như vậy nữa."

 

Hắn hiếm khi không tức giận, còn cười một cách bất thường.

 

"Đừng nóng giận, dù sao cũng chỉ một lần này, tương lai nhiều năm sẽ không làm phiền cậu."

 

Tôi xoa xoa mi tâm, "Cho nên cậu có chuyện gì?"

 

"Chỉ là muốn giải thích với cậu một chút." Hắn nói môkt cách nhẹ nhàng ôn hòa, "Tôi giúp Mạnh Thời không phải bởi vì thích cô ấy."

 

Không nói đến tôi căn bản không tin, dù sao hiện tại cũng không liên quan đến tôi.

 

Nhưng tôi không nói ra.

 

"Cô ấy nói với tôi, tôi giúp cô ấy lấy được học bổng, cô ấy liền có bạn trai, sau đó tự mình giải thích với cậu tôi và cô ấy thật sự không có gì cả."

 

Lý do gì vậy? Còn muốn đổ lỗi cho tôi?

 

"Trì Tư Tự, cậu nói lời này tự bản thân cậu có tin không?"

 

Hắn nhìn tôi, cảm xúc trong mắt cố chấp mà chân thành, "Cô ấy hứa với tôi rằng cậu sẽ tha thứ tôi."

 

Tôi không biết trong chuyện tình cảm hắn thật sự n.g.u xuẩn như vậy, hay là lại tìm cớ.

 

Nhưng tôi vẫn thuận theo lời hắn, "Cô ấy lừa cậu."

 

Vẻ mặt Trì Tư Tự ảm đạm, gượng ép cười cười.

 

Điện thoại rung lên, tôi cầm lên mở màn hình.

 

Kỷ Liễm: Lần trước tôi mời em ăn cơm, em có phải hay không cân nhắc nên mời lại?

 

Tôi bật cười.

 

Cùng một lý do, anh cư nhiên trắng trợn dùng nhiều lần.

 

"Cậu thích Kỷ Liễm sao?"

 

Tôi thu lại nụ cười, cất điện thoại nhìn về phía Trì Tư Tự.

 

"Không liên quan đến cậu."

 

Nguyệt

Tôi cho rằng hắn lại muốn nói lại chuyện cũ trước kia để chất vấn tôi vì sao thay lòng đổi dạ.

 

Nhưng hắn chỉ im lặng cụp mắt xuống.

 

Một lúc lâu sau mới nhìn tôi cong môi, không có một tia giả dối.

 

"Nghe bạn tôi nhắc tới hắn, hình như người cũng không tệ lắm."

 

Tôi có chút ngoài ý muốn.

 

Hắn thở ra một hơi thật sâu, như là buông bỏ cái gì.

 

"Cậu có thể suy xét hắn."

 

Tôi ngước mắt nhìn Trì Tư Tự.

 

Khóe miệng rõ ràng là cong lên, nhưng trong ánh mắt toát ra cảm xúc đều là bi thương.

 

Tôi không nghĩ nhiều lắm, đầy là lần đầu tiên sau một thời gian dài tôi nghiêm túc đáp lại lời của hắn.

 

"Được." Tôi nói.

 

26.

 

Đã hai tháng trôi qua kể từ khi sự kiện Mạnh Thời gian lận thành tích.

 

Thành phố này giống như không có mùa thu, trực tiếp bắt đầu mùa đông.

 

Sau đó không bao lâu Mạnh Thời chủ động nghỉ học.

 

Cô ta cũng hiểu được, sau khi mọi thứ sụp đổ, không ai sẽ nâng đỡ cô ta nữa.

 

Thay vì bị người khác phỉ nhổ, còn không bằng trước một bước rời đi.

 

Hôm đó thẳng đến chạng vạng tối, tôi mới xử lý xong tất cả rồi quay về phòng học lấy sách.

 

Đẩy cửa ra, chỉ có một mình Kỷ Liễm ngồi trong phòng học trống rỗng chơi điện thoại.

 

Anh nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu.

 

"Trở lại rồi."

 

"Sao anh còn chưa đi?" Tôi chậm rãi đi tới.

 

Anh hất cằm về phía chồng sách trên bàn, "Giúp em xem chừng sách."

 

"..." Chẳng lẽ không thể gửi wechat cho tôi sao? Chẳng lẽ không thể trực tiếp đem đến dưới lầu ký túc xá của tôi sao?

 

Nhất định phải đợi lâu như vậy.

 

Nhưng tôi không vạch trần anh, gật đầu như thật.

 

"Ừm, cũng có lý."

 

"Vậy để cảm ơn anh, mời anh ăn..."

 

"Dừng lại." Anh giơ tay nhìn tôi.

 

"Đừng mời tôi ăn cơm, đổi cái khác đi."

 

"Hả?" Tôi dừng động tác kiểm tra sách lại, quay sang nhìn anh.

 

"Đồng ý anh theo đuổi em được không?" Anh nhướng mày, lời nói thẳng thắn lại thản nhiên.

 

Ánh dương chiếu vào quyển sách trong tay tôi, mùa đông rét lạnh, tôi lại đã lâu không cảm nhận được cảm giác ấm áp.

 

Tôi quay lại cúi đầu tiếp tục thu dọn sách, trong không khí chỉ có tiếng lật sách.

 

"Cái này cũng được." Tôi thuận miệng trả lời anh.

 

Vài giây sau, phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ.

 

Từ ngày đó đến bây giờ, Kỷ Liễm như là đã thâm nhập vào cuộc sống của tôi, không nơi nào không có.

 

Lúc ấy bạn cùng phòng giúp đỡ Mạnh Thời rất tự giác dọn phòng ngủ, hiện tại phòng ngủ chỉ có ba người bọn tôi.

 

Hai người bạn cùng phòng đều thuyết phục tôi rằng đã đến lúc đồng ý với Kỷ Liễm.

 

Tôi cũng nghĩ vậy.

 

Thay váy ngắn mùa đông, mặc áo khoác dài màu trắng sữa, lại cố ý trang điểm, mới đi đến dưới lầu dạy học của bọn họ.

 

Vừa ra khỏi cửa liền nhịn không được run rẩy, chờ liều c.h.ế.t đi đến nơi, chân đã không còn cảm giác.

 

Trong lòng đã mắng mình hơn một ngàn lần n.g.u ngốc.

 

Học cái gì không tốt, học Nhật - Hàn nữ chính mùa đông không mặc quần.

 

Tôi vừa mới bình tĩnh lại, chuông tan học cũng reo lên.

 

Trong dòng người nhốn nháo, tôi rất nhanh thấy được Kỷ Liễm.

 

"Kỷ......"

 

Anh cũng lập tức phát hiện ra tôi.

 

Tiếng chào hỏi vui vẻ của tôi ngắt ngang trong ánh mắt lạnh lùng đen tối của anh.

 

"Ai dạy em ăn mặc như vậy?"

 

"..." Sao lại giống ba tôi vậy.

 

Nói xong anh liền dắt tay tôi đi vào một gian phòng học, còn khóa cửa trước cửa sau.

 

Tôi cho rằng anh tức giận vì tôi ăn mặc quá lộ liễu, ủy khuất bĩu môi.

 

Nhưng trong nháy mắt, Kỷ Liễm liền đem tôi ôm ngồi trên bàn, cởi áo bông màu đen của anh ra, quấn ở trên đùi tôi.

 

Trong lúc đó một chút cũng không chạm vào chân của tôi.

 

"Thời tiết thế này còn mặc váy?" Kỷ Liễm thấp giọng trách m.ắ.n.g.

 

Một lúc sau, chân tôi rốt cục có cảm giác, dùng mũi chân đá nhẹ anh.

 

"Khó coi sao?" Ta chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn anh.

 

"... Đẹp."

 

Tôi rõ ràng cảm giác được ánh mắt anh thay đổi.

 

"Vậy anh thích không?"

 

"... Thích."

 

Tôi gật đầu, "Em cũng cảm thấy anh đẹp trai, cũng thích anh."

 

Kỷ Liễm sửng sốt một chút, lập tức cúi người dùng hai tay chống ở mép bàn bên cạnh tôi, nhìn chằm chằm vào trong mắt tôi.

 

"Là ý tứ mà anh nghĩ?"

 

Mặt tôi hơi đỏ, nhưng vẫn có dũng khí nhìn thẳng vào anh.

 

"Đúng vậy."

 

Nói xong tôi liền giơ hai tay nâng mặt anh lên, hướng sườn mặt anh khẽ hôn một cái.

 

Giọng Kỷ Liễm trầm thấp, "Chỉ như vậy?"

 

Vừa dứt lời, cằm của tôi đã bị anh kéo xoay lại, tôi cũng không chống cự.

 

Kỷ Liễm cúi người xuống.

 

Ánh nắng ấm áp chiếu vào trong tuyết, xuyên qua đôi mắt khép hờ của tôi.

 

Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi.

 

-Hoàn-

Loading...