Gia Đình Dị Thường - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-25 12:13:30
Lượt xem: 339
Tôi tên là Khương Nhuyễn.
Tôi bị bắt nạt.
Những kẻ bắt nạt tôi còn đe dọa sẽ đến nhà tôi.
Tôi van xin chúng đừng đến.
Vì chúng không biết, tôi là người duy nhất bình thường trong cái nhà này.
Ba tôi là kẻ g.i.ế.c người hàng loạt.
Mẹ tôi là một yandere.
Anh trai tôi thì mắc chứng nhân cách phản xã hội.
Chỉ có tôi, là một đóa bạch liên hoa đáng thương, yếu đuối.
01
Tôi trở về nhà với tâm trạng nặng nề.
Người mở cửa cho tôi là ba.
Ông ấy đeo tạp dề, mỉm cười dịu dàng.
"Con đói rồi phải không? Ba đã chuẩn bị một ít bánh ngọt cho con."
Nụ cười trên mặt ông ấy ngày càng rạng rỡ.
Nhưng tôi lại cảm thấy ớn lạnh.
Tạp dề của ba loang lổ vết máu.
Máu còn tươi.
Rõ ràng là vừa mới b.ắ.n lên.
Ba nhìn theo ánh mắt kinh hãi của tôi rồi cúi xuống, cười khẽ: "A... Lại làm bẩn tạp dề rồi, lát nữa mẹ con lại mắng ba mất thôi."
Tôi run rẩy cởi giày, bước vào nhà.
Trên ghế, một người phụ nữ trẻ bị trói chặt.
Tóc tai cô ta rối bù, mặt mũi bê bết máu, môi trên và môi dưới bị khâu lại bằng chỉ.
Nhìn thấy tôi bước vào, cô ta phát ra tiếng rên rỉ kích động, ánh mắt cầu cứu hướng về phía tôi.
Cơ thể tôi run lên, vội vàng ngoảnh mặt đi.
"Người phụ nữ này, cô ta bỏ rơi đứa con gái chưa đầy năm tuổi của mình ở ngoài đường, trong khi bản thân lại đi hú hí với đàn ông.
"Đứa trẻ đáng thương đó, bị xe cán thành một đống m.á.u thịt be bét, con nói xem trước khi c.h.ế.t con bé đã đau đớn đến mức nào?"
Ba dịu dàng nói với tôi.
Tôi ngồi cứng đờ trên ghế sofa, không dám nhìn về phía đó.
Không lâu sau, tiếng la hét thảm thiết vang lên.
Tiếng kêu đau đớn của người phụ nữ kéo dài hơn mười phút mới dần dần biến mất.
Ba tháo kính, lau vết m.á.u trên tròng kính, mỉm cười nói với tôi: "Nhuyễn à, tiếp theo ba sẽ cắt người phụ nữ này thành từng mảnh, có thể sẽ hơi khó chịu, con về phòng đi."
Được cho phép, tôi vội vàng chạy về phòng.
Phía sau vẫn vang lên tiếng thở dài của ba.
Tôi nghe thấy ông ấy lẩm bẩm, sao tính cách của con bé này chẳng giống chúng ta chút nào.
Lúc này, chân tôi đã run lẩy bẩy vì sợ hãi.
Toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi chứng kiến ba g.i.ế.c người.
Lần đầu tiên ông ấy g.i.ế.c người trước mặt tôi, tôi mới chỉ năm tuổi.
Trước ánh mắt kinh hoàng của tôi, ba đã c.ắ.t c.ổ một người đàn ông.
Ông ấy nói rằng người đàn ông này đã bạo hành vợ mình nhiều năm, khiến vợ anh ta không chịu nổi mà nhảy lầu tự tử.
Nhưng người đàn ông đó lại không hề bị trừng phạt.
Vì vậy, ông ấy phải tự tay trừng phạt anh ta.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gia-dinh-di-thuong/chuong-1.html.]
Nhưng điều khiến tôi lo lắng nhất là ngày mai.
Những kẻ bắt nạt tôi hàng ngày sẽ đến nhà tôi.
Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt của chúng, bụng tôi lại quặn lên từng cơn đau.
Rõ ràng tôi đã cầu xin chúng nhiều lần, đừng đến nhà tôi nữa.
Nhưng chúng lại túm tóc tôi, tát tôi vài cái rồi cười nói muốn xem gia đình như thế nào mới nuôi dạy ra một con sâu bọ như tôi.
Nhưng chúng đâu biết rằng... Những người đã từng đến nhà tôi, không một ai còn sống sót ra ngoài.
02
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi mở cửa, mẹ đang đứng ở ngoài.
Mẹ có một khuôn mặt xinh đẹp vô cùng nhưng chỉ có tôi mới biết bà ấy đáng sợ đến mức nào.
Mẹ mỉm cười nhìn tôi: "Cởi quần áo ra."
"Mẹ..." Tôi nhìn bà ấy với ánh mắt gần như van xin.
Nhưng tôi vẫn run rẩy cởi quần áo, để lộ cơ thể đầy vết thương lớn nhỏ.
"Ai làm vậy? Hửm?" Nụ cười của mẹ càng thêm rạng rỡ.
Nhưng chỉ có tôi mới biết, mẹ đang rất tức giận.
Mỗi khi tức giận, bà ấy lại thích làm những điều đáng sợ.
Năm tôi năm tuổi, một cậu bé ở trường mẫu giáo đã giật tóc tôi.
Ngày hôm sau, cậu bé đó đã biến mất.
Tin tức nói rằng cậu ta đã vô tình ngã từ trên lầu xuống và chết.
Nhưng chỉ có tôi mới biết, cây kẹo mút mà cậu bé nắm chặt trong tay trước khi chết.
Là loại mẹ tôi thích mua cho tôi nhất.
Lúc học tiểu học, cô giáo chủ nhiệm lớp tưởng tôi là con nhà nghèo nên thường xuyên cố ý chế giễu tôi.
Rõ ràng là tôi và bạn cùng bàn cùng làm trực nhật nhưng cô ấy luôn giao cho tôi những việc nặng nhọc và bẩn thỉu nhất.
Nhìn tôi xách xô nước nặng ngã dúi dụi trong nhà vệ sinh, cô giáo cười phá lên.
Tôi không dám nói với gia đình.
Mặc dù tôi ghét cô giáo này nhưng tôi không muốn gia đình mình làm điều xấu.
Nhưng mẹ tôi, với sự nhạy bén của mình, vẫn biết được chuyện này.
Không lâu sau, tôi thấy tin tức về cái c.h.ế.t của cô giáo trên báo.
Cô ta bị một nhóm côn đồ thay nhau hành hạ đến c.h.ế.t trên đường về nhà vào buổi tối.
Tay chân đều bị bẻ gãy sống.
Khi nhìn thấy ảnh của những tên côn đồ đó, m.á.u trong người tôi như đông cứng lại.
Vì tôi rõ ràng đã... Nhìn thấy mẹ nói chuyện vui vẻ với chúng ở gần nhà.
03
Ngón tay lạnh lẽo của mẹ lướt nhẹ trên vết thương của tôi.
Tôi bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, rùng mình một cái.
Mẹ khẽ thở dài: "Đôi khi mẹ thực sự nghi ngờ, liệu con có phải con ruột của mẹ không?"
Tôi nhìn bà ấy, không nói gì.
Vì tôi biết, tôi thực sự không phải con ruột của họ.
04
Từ nhỏ tôi đã nhút nhát, lại rất dễ khóc.
Tôi nhớ hồi nhỏ, con mèo tôi nuôi đã vô tình chạy ra ngoài khi tôi mở cửa.
Khi tìm thấy nó, nó đã bị ai đó hành hạ đến thoi thóp.
Một chân của nó bị cưa đứt, thậm chí một mắt cũng bị móc ra.
Tôi khóc nấc lên.