Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Dị Thường - Chương 6

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-10-25 12:13:38
Lượt xem: 370

14

"Thối quá!”

"Thịt này bị hỏng rồi! Thật kinh tởm..."

Dương Lực ghét bỏ lùi lại vài bước.

Trong túi nilon là những miếng thịt vụn dính máu.

Một mùi hôi thối bốc ra từ trong túi.

Sở Tư Tư và Từ Nhiên đều nhíu mày, theo bản năng che mũi lại.

"Số thịt này là thịt vụn bán thừa ở chợ, chú định mang về cho chó hoang gần khu chung cư ăn." Ba mỉm cười giải thích.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Dương Lực đứng gần mấy cái túi nhất, mặt mày tái mét vì mùi hôi, liên tục lùi về sau.

Sở Tư Tư đột nhiên lên tiếng: "Chú dì, thực ra Khương Nhuyễn cũng có một biệt danh rất thú vị ở lớp."

Mẹ mỉm cười: "Ồ?"

Sở Tư Tư nói nhỏ và nhanh: "Chó cái."

Không khí bỗng chốc đóng băng.

Cô ta mỉm cười nhìn ba mẹ tôi.

Nhưng ba mẹ tôi, hay cả anh trai, đều không hề có bất kỳ phản ứng nào mà cô ta mong muốn.

Họ nhìn Sở Tư Tư một cách bình tĩnh, thậm chí nụ cười trên khóe miệng cũng không hề giảm bớt.

Mẹ thậm chí còn bật cười khe khẽ như vừa nghe được điều gì đó thú vị.

"Nếu dùng chó con đáng yêu để hình dung Khương Nhuyễn thì cũng khá phù hợp." Ba vui vẻ nói.

Nụ cười trên mặt Sở Tư Tư có chút gượng gạo.

Từ Nhiên và Dương Lực nhìn ba mẹ tôi như nhìn kẻ ngốc.

Từ Nhiên ghé sát tai tôi nói nhỏ: "Ba mẹ cậu có phải bị thiểu năng không, ám chỉ rõ ràng như vậy mà cũng không hiểu sao?"

Giọng cô ta không hề nhỏ.

Đủ để mọi người nghe thấy.

Nhưng ba mẹ tôi vẫn như thể không nghe thấy gì.

Từ Nhiên khó chịu uống một ngụm cà phê lớn.

Đột nhiên, nét mặt cô ta có chút khác lạ.

Từ Nhiên nhổ ra một thứ gì đó.

Đôi mắt cô ta mở to kinh hãi.

"Đây là cái gì... Sao lại có ngón tay người!"

Từ Nhiên hét lên kinh hoàng.

Nhưng những người xung quanh đều nhíu mày nhìn cô ta.

"Ngón tay! Đây là ngón tay người! Khương Nhuyễn, ba mẹ Khương Nhuyễn g.i.ế.c người rồi!" Từ Nhiên sợ hãi nói năng lộn xộn.

"Từ Nhiên, bình tĩnh lại, nhìn kỹ xem cậu vừa nhổ ra cái gì?" Tôi thản nhiên nói.

Từ Nhiên thở hổn hển, lấy hết can đảm nhìn lại lần nữa, sắc mặt cô ta tái nhợt.

"Sao lại... Sao lại biến thành đường cục rồi, rõ ràng vừa nãy tôi nhìn thấy là ngón tay..."

Từ Nhiên run rẩy nói.

"Ngón tay gì chứ! Xem phim kinh dị nhiều quá rồi đấy!" Dương Lực cười khẩy.

Tôi lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ở đó trồng một loại hoa có màu sắc rực rỡ khác thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gia-dinh-di-thuong/chuong-6.html.]

Nghe nói chỉ cần xay loại hoa này thành nước, trộn vào thức ăn, sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác.

15

Từ Nhiên mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

Nhưng chẳng bao lâu, đến lượt Dương Lực có biểu hiện khác thường.

Cậu ta liên tục nhìn về phía túi nilon, nói một cách căng thẳng: "Các cậu có nghe thấy gì không... Là từ trong túi nilon truyền ra, cứ sột soạt…”

"Bên trong có phải có chuột không?"

Sở Tư Tư nhíu mày: "Cậu đang nói cái gì vậy?"

"Các cậu không nghe thấy gì sao?!"

Dương Lực đột nhiên nhảy dựng lên khỏi ghế sofa.

Sắc mặt cậu ta trở nên khó coi, nói: "Cứ sột soạt, ồn ào lắm! Rõ ràng ồn như vậy, sao lại không nghe thấy..."

Đột nhiên, biểu cảm trên mặt cậu ta cứng đờ.

Dương Lực như thể nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ gần như vỡ vụn.

Tôi chưa bao giờ thấy vẻ mặt cậu ta sợ hãi đến như vậy.

Trong lòng tôi không khỏi tò mò, Dương Lực rốt cuộc đã nhìn thấy gì.

Ngay sau đó, một chất lỏng tanh hôi chảy ra từ hạ thân hắn ta.

Sở Tư Tư và Từ Nhiên hét lên kinh hãi: "Dương Lực! Cậu bị bệnh à!"

Nhưng Dương Lực như thể không nghe thấy gì, hắn ta nhìn chằm chằm vào túi nilon, nói: "Bò ra rồi, người phụ nữ đó bò ra từ trong đó rồi, các cậu không thấy sao... Bò ra rồi..."

Cậu ta lẩm bẩm như một kẻ điên.

16

Còn ba mẹ và anh trai tôi, nụ cười trên mặt lúc này đã nở rộ đến tột cùng.

Từ Nhiên là người đầu tiên không chịu nổi.

Cô ta vừa khóc vừa nói muốn về nhà: "Ở đây kỳ lạ quá... Tôi muốn về nhà!"

Mặc dù Sở Tư Tư không nhìn thấy gì nhưng cô ta nhíu chặt mày, rõ ràng cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

"Chúng tôi đi đây."

Cô ta đứng dậy, cầm túi xách định rời đi thì đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi.

"Không thể nào..."

Sắc mặt Sở Tư Tư tái nhợt đi trông thấy.

Cô ta nhìn tôi như mất hồn, lẩm bẩm: "Rõ ràng mày đã c.h.ế.t rồi, Trần Đồng, đã c.h.ế.t rồi!"

Tôi biết, Sở Tư Tư cũng bắt đầu sinh ra ảo giác.

Cái tên Trần Đồng, tôi đã từng nghe qua.

Trước khi tôi chuyển trường đến, người bị Sở Tư Tư và đồng bọn bắt nạt chính là Trần Đồng.

Nghe nói cuối cùng cô ấy không chịu đựng nổi, nhảy xuống từ sân thượng của trường.

Cái c.h.ế.t của Trần Đồng nhanh chóng bị dàn xếp ổn thỏa, không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào.

Nghe thấy Sở Tư Tư gọi tên này, Từ Nhiên như phát điên, kéo Sở Tư Tư chạy ra cửa bất chấp tất cả.

Nhưng chẳng mấy chốc, vẻ mặt của họ đã bị thay thế bằng nỗi sợ hãi.

Cánh cửa bị khóa chặt bằng tám ổ khóa.

Anh trai đứng trước cửa, mỉm cười nhìn họ.

"Khách chưa chơi đã, sao lại có thể rời đi được chứ?"

Cuộc tàn sát của họ sắp bắt đầu.

Tôi cuộn mình trên ghế sofa, cơ thể không ngừng run rẩy.

Loading...