GIA ĐÌNH ÊM ẤM - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-01 12:46:30
Lượt xem: 966
Ánh mắt họ lộ ra biểu cảm thương xót nhưng tôi không muốn từ bỏ ý định.
“Mấy người chuẩn bị đưa con đến khách sạn sao? Hay là đưa về nhà rồi nằm chen chúc với bảo mẫu?”
“Anh trai và chị dâu sẽ đồng ý cho con trở về sao? Bố mẹ, hai người có thể làm chủ cho con trong ngôi nhà của người khác?”
Tôi thấy khóe miệng bố mẹ run rẩy.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó tôi thấy mình nực cười biết bao.
Chóp mũi cay xè, hốc mắt ửng đỏ, tôi ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời.
Có lẽ hôm nay đã khóc quá nhiều nên mắt trở nên khô khốc và đau nhức, nhưng nước mắt vẫn chảy ra không thể kiểm soát được.
Sau đó tôi giống như kẻ vô gia cư đáng thương ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn không thèm để ý đến thể diện.
Tôi khóc vì bản thân quá ngu ngốc, quá thảm thương, nực cười, tội nghiệp.
Đưa tay lên lau sạch nước mắt: “Nếu không còn chuyện gì thì con về trước, ngày mai còn phải đi làm.”
Bây giờ tôi chỉ có thể dựa vào công việc, ít nhất công việc có thể mang lại tiền bạc cho tôi, có thể cho tôi một cuộc sống không nghèo nàn đến mức ăn gió nằm sương.
Cuối cùng tôi lại tìm một khách sạn ngủ một đêm.
10.
Trong hai ngày nay, bố mẹ và anh trai đã đến giúp tôi dọn nhà, cho dù tôi có đồng ý hay không cũng chuyển tất cả đồ đạc của tôi đi.
Anh trai đã thuê cho tôi một căn nhà ở gần công ty anh ấy.
Căn nhà này rộng và sạch sẽ hơn chỗ ở cũ của tôi, là căn trước đó đã từng xem qua nhưng không thuê nổi.
“Căn này đắt quá, hơn một vạn tệ, còn cao hơn tiền lương của em.”
Anh trai đứng cạnh tôi, không để ý đến hành động quái gở của tôi: “Em vẫn quan trọng hơn cả.”
“Lương của chị dâu có hơn hai vạn tệ mà chị ta cũng không tiếc nhỉ, à ừ, bỏ ra một vạn tệ để khiến em không trở về chiếm lấy phòng của bảo mẫu thì cũng đáng thôi.”
Bố mẹ và anh trai không nói gì.
Tôi cảm thấy không vui nên cũng không lên tiếng.
Tôi đột nhiên nhận ra bản thân bắt đầu dùng ác ý lớn nhất để soi mói phán xét người khác, nhưng thoải mái thật đó, có sao nói vậy, không cần phải để ý đến cảm xúc của đối phương.
Ai bảo tôi mới là người phải chịu ấm ức.
Chỉ cần họ cảm thấy áy náy với tôi một ngày thì tôi vẫn sẽ tranh thủ giành giật quyền lợi.
Tôi cũng phải suy nghĩ cho bản thân nhiều một chút.
“Hôm nay con về nhà nhé.”
Nhìn ánh mắt khẩn cầu của bố mẹ và cả nếp nhăn dưới khóe mắt của họ, cuối cùng tôi không từ chối.
Về đến nhà thì phát hiện không biết bảo mẫu đã đi đâu rồi.
Bố mẹ, anh trai, chị dâu và tôi đều ngồi trong phòng khách.
“Trong thẻ có bốn triệu tệ, trong này có hai triệu tệ của bố và mẹ và hai triệu tệ của anh con, số tiền này cho con, con thích làm gì cũng được.”
Tôi lạnh lùng nhìn tấm thẻ, trong lòng hiểu rõ, có lẽ việc này sẽ đào khoét hết tiền của họ.
Cũng không biết nên nói họ đối xử với tôi tốt hay không.
Có lẽ con gái sinh ra đáng bị đối xử như vậy nên họ cảm thấy cho tôi một khoản tiền lớn như vậy là ban ơn ban phước cho rồi.
Trên mặt tôi tỏ vẻ vô cùng xúc động.
Ôi chao, là giả bộ thôi.
Quả nhiên mẹ tôi nhìn không nổi nên nhét tấm thẻ vào tay tôi, vẻ mặt càng áy náy.
“Mẹ biết chuyện này không bàn bạc với con là không đúng, nhưng cả nhà không phải muốn lừa gạt con, chỉ là đang tìm thời điểm thích hợp để nói thôi.”
“Ban đầu vốn dĩ muốn cho anh con tiền mua nhà nhưng không ngờ dự định không bắt kịp sự biến hóa của xã hội, chính sách nói đổi là đổi ngay nên bố mẹ không phản ứng kịp.”
Mắt tôi đỏ hoe, không thốt ra được lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gia-dinh-em-am/chuong-4.html.]
Anh trai thở dài rồi đưa tôi một tờ giấy: “Đây là giấy nợ anh viết cho em.”
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Ba triệu tệ.
Tính cả khoản tiền trong thẻ ngân hàng này thì vẫn chưa bằng một nửa giá tiền căn nhà này.
Tôi liếc nhìn chị dâu, phát hiện sắc mặt đối phương trắng bệch, thấy tôi lia mắt đến thì gượng gạo mỉm cười, trông khó coi hơn lúc khóc, thà đừng cười nữa đi.
Chị ta biết nhưng lại không từ chối, trước giờ chị ta luôn suy nghĩ khôn ngoan, đương nhiên sẽ biết lựa chọn nào mới mang lại nhiều lợi ích nhất.
“Nhiều tiền thật đó, có hiệu lực pháp lý không? Hay đến lúc trôi qua một thế kỷ thì nó lại biến thành mẩu giấy vụn nhỉ.”
“Yên tâm, tờ giấy sẽ có hiệu lực vĩnh viễn, nếu em không yên tâm thì chúng ta có thể tìm luật sư.”
Vẻ mặt chị dâu đầy thành khẩn nhìn tôi, nhìn vào ai cũng tưởng chị ta một lòng suy nghĩ cho tôi.
“Ngôi nhà là nơi nuôi dưỡng tinh thần cho phụ nữ, cho dù là già hay trẻ, ốm đau hay khỏe mạnh thì vẫn nên mua một căn.”
Bất luận đối phương là giả tình giả nghĩa hay thật lòng thật dạ, tôi chỉ cảm thấy chán ghét.
Tôi khẽ mỉm cười: “Bốn triệu tệ này cho chị, chị mua một căn nhà rồi dọn ra đó ở đi, tiền lương mỗi năm của anh trai em cũng khá cao, hai người hoàn toàn có thể mua trả góp căn nhà.”
Mấy người họ không ai nói gì nữa.
11.
Trong thẻ có bốn triệu tệ, trong lòng tôi tạm thời ổn định một chút, dù bây giờ có từ chức cũng không có vấn đề gì lớn, vì vậy tôi đã thoải mái đi dạo ngoài đường không mục đích.
Không sai, tôi vẫn nhận tấm thẻ này.
Vì tôi biết đây là thứ duy nhất tôi có thể nhận được.
Bắt họ sang tên lại căn nhà là điều không thể nào.
Đâu thể bắt người ta nhả ra những thứ mà họ đã cố nuốt được.
Hơn nữa bây giờ tôi cũng không quan tâm nhà có đứng tên tôi hay không nữa, chỉ là trái tim này đã lạnh buốt rồi.
Còn tờ giấy nợ kia, một tháng hai vạn tệ, một năm hai mươi tư vạn tệ, tóm lại khoảng mười năm là trả hết nợ.
Cũng đã có hiệu lực pháp lý.
Coi như đây là một phần bảo hiểm dưỡng lão lâu dài.
Nhớ đến sắc mặt của chị dâu tôi lại không thể nhịn được cười.
Quay đầu nhìn mặt kính đối diện phản chiếu hình bóng của tôi, đột nhiên tôi ngừng cười, sắc mặt cứng đờ.
Tôi đã biến thành dáng vẻ khiến người khác căm ghét từ lúc nào vậy?
“Mỹ nữ, có muốn mua một tờ vé số thử vận may không?”
Tiệm vé số gần đây làm ăn hơi ế ẩm, ông chủ nhìn thấy có người đang đứng đực mặt ra ở ngoài thì vội vàng gọi lại.
Đầu tôi giật giật, mua hết một ngàn tệ, tôi nhìn dãy số trên tấm vé số rồi tùy tiện nhét vào trong túi áo rồi nghênh ngang rời đi trong ánh mắt đang nhìn tôi như kẻ ngốc của ông chủ.
12.
Chỉ có người bận rộn mới không suy nghĩ lung tung.
Ban ngày làm việc, ban đêm học tập. Ngày nào tôi cũng khiến bản thân bận bịu giống như con quay vậy.
Sự thay đổi của tôi không qua được mắt chị Hứa nên tôi đã khóc lớn một lúc lâu trước mặt chị ấy.
Chị Hứa nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi: “Không phải khóc, em nên vui mừng vì có thể nhìn thấu họ từ sớm, khỏi phải uổng công bị chèn ép thêm mấy mấy năm, thậm chí có thể tận mấy chục năm, từ giờ trở đi có thể vì bản thân mà sống.”
“Hãy tiết kiệm tiền, bất kể là đàn ông hay phụ nữ, sức mạnh chính là ở đồng tiền.”
Chị Hứa gửi cho tôi một hạng mục, tôi cũng nghiêm túc học hỏi, việc gì chưa biết thì mang về nhà cố gắng tìm hiểu.
Từ lần trước sau khi rời đi, tôi chưa từng về nhà thêm lần nào.
Bố mẹ thúc giục tôi thì tôi lấy lý do đi công tác để từ chối.
Cho dù họ có đến nhà thuê tìm tôi thì cũng sẽ không thấy, tôi vẫn chưa biết đối mặt với họ như thế nào.
Sau khi hoàn thành hạng mục, chị Hứa kéo tôi đến tiệm vé số, chị Hứa là người Hồng Kông, đây là thói quen của chị ấy, mỗi lần hoàn thành hạng mục một cách suôn sẻ thì đều đi mua vé số.