Gia đình không bình thường - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-19 14:59:15
Lượt xem: 1,661
03
Những ngón tay lạnh giá của mẹ chạm vào vết thương của tôi.
Suy nghĩ của tôi bị kéo lại và cơ thể không khỏi rùng mình dữ dội.
Mẹ khẽ thở dài: “Có lúc mẹ thực sự nghi ngờ, con có thật sự là con của mẹ sinh ra không?”
Tôi nhìn bà ấy và không nói gì.
Bởi vì tôi biết mình quả thực không phải con ruột của họ.
04
Tôi vốn là người mềm yếu từ nhỏ và rất dễ rơi nước mắt.
Tôi nhớ khi mình còn nhỏ, con mèo của tôi nấp sau cánh cửa, thừa dịp tôi không để ý thì chạy ra ngoài.
Thời điểm tìm lại được nó, nó đã bị ai đó tra tấn đến mức chỉ còn lại hơi thở thoi thóp.
Một chân của con mèo đã bị cưa sống và thậm chí một bên mắt của nó cũng bị móc ra.
Tôi đã khóc đến mức thở không ra hơi.
Anh trai tôi không thể chịu đựng được nữa, lạnh lùng nói với tôi: “Em không muốn nó tiếp tục chịu thống khổ nữa phải không?”
Tôi gật đầu, hai mắt đẫm lệ.
Giây tiếp theo, tôi thấy anh trai tôi bẻ cổ con mèo con.
Tiếng xương gãy vang lên rất rõ ràng.
Nhưng tôi rõ ràng nhớ ký, lúc ấy khóe miệng anh trai tôi hơi nhếch lên.
Sau đó, bố tôi kiểm tra camera quan sát và thấy con mèo bị hai cậu bé cùng tiểu khu hành hạ ra như thế này.
Chúng tôi đã tìm thấy cha mẹ của hai cậu bé.
Nhưng họ lại thờ ơ nói: “Không phải chỉ là mèo cỏ thôi sao? Chúng tôi bồi thường là được chứ gì? Bao nhiêu tiền?”.
"Gọi cảnh sát? Đừng đùa nữa, con của chúng tôi mới mười bốn tuổi, nói thật là nhà mấy người vô tình để con mèo trốn thoát. Tôi chưa thèm nói đến việc nó doạ sợ con của tôi đâu..."
Cậu bé thò đầu ra từ phía sau mẹ, cười ngạo nghễ và độc ác: “Mẹ ơi, con mèo đó cào bọn con trước!”
"Nghe thấy chưa? Tôi còn chưa thèm đòi tiền bồi thường là may rồi, thế mà mấy người lại còn dám vác mặt tới đây trước, ai biết mèo của nhà các người có virus dại hay không?" Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng.
Tôi tức giận đến rơi nước mắt: “Con thấy trong video giám sát hai người bọn họ cố tình giẫm đuôi Tiểu Meo nên Tiểu Meo mới cào bọn họ mà!”
Cậu bé kia nói không chút áy náy: “Ai nói tôi cố ý? Tôi chỉ bất cẩn mà thôi! Loại mèo cào người này nếu mà bắt được thì nên g.i.ế.c c.h.ế.t đi!”
Tôi tức quá lao tới định cãi lại nhưng bị mẹ cậu bé đẩy xuống đất.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Anh tôi đỡ tôi dậy, nhẹ nhàng nói: “Đúng rồi, mấy loại súc sinh này ấy mà, nếu bắt được thì g.i.ế.c c.h.ế.t là phải…”
Trong giọng điệu của anh có một sự lạnh lùng đến cực đoan.
Cha mẹ tôi không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn người phụ nữ và những đứa con của cô ta.
Người phụ nữ dường như chưa bao giờ gặp cặp cha mẹ nào giống như cha mẹ của tôi, không tranh cãi với cô ta, vẻ mặt thậm chí không thay đổi, chỉ đứng bên cạnh như người ngoài mà quan sát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gia-dinh-khong-binh-thuong/chuong-2.html.]
Sau đó cô ta chột dạ đuổi chúng tôi đi.
Vài đêm sau, tôi khóc trong mơ đến tỉnh dậy nên muốn vào bếp uống chút nước.
Cánh cửa đang mở.
Tôi thấy anh trai mình bước vào.
Trong bóng tối, khuôn mặt anh trông mờ mịt.
Tôi ngửi thấy mùi m.á.u thoang thoảng.
Chiếc áo khoác của anh tôi nhuộm một màu đỏ tươi chói mắt.
"Anh... anh đã làm gì vậy..." Tôi run rẩy hỏi.
Mặc dù trong đầu tôi đã có sẵn một mối liên tưởng rất đáng sợ rồi.
Anh trai nhếch mép cười: “Anh đi xử lý một vài loại súc sinh hay hại người thôi.”
Ngày hôm sau, có rất nhiều cảnh sát đến tiểu khu của chúng tôi.
Hóa ra đêm qua hai cậu bé đang sống sờ sờ lại bị mổ bụng, ruột chảy ra khắp sàn nhà.
Đây chính là gia đình tôi. Bọn họ rất chiều chuộng tôi, yêu thương tôi, nhưng họ lại để tôi...
Cảm thấy sợ hãi.
05
Mẹ nhéo mặt tôi: “Con đang nghĩ gì vậy?”
“Mẹ chỉ thuận miệng nói vậy thôi, con đương nhiên chính là bảo bối mẹ hoài thai hơn mười tháng mới sinh ra được rồi.
“Nguyễn Nguyễn, mẹ thấy trong hộp thư có thư gửi cho con đấy.”
Mẹ lấy phong bì đưa cho tôi.
Tôi nghi hoặc mở ra, sau đó đồng tử co rút ,toàn thân co giật.
Bên trong là một bức ảnh.
Trong ảnh, tôi như một con ch.ó chật vật khổ sở bị người ta giẫm lên bụng.
Những kẻ bắt nạt đổ keo lên đầu tôi.
Họ cười rất vui vẻ.
Tôi vẫn nhớ những gì họ nói.
Một con điếm không xứng đáng có mái tóc đẹp như vậy.
Cảm giác đau đớn khi bị giày cao gót giẫm lên dường như hiện rõ trong tâm trí.
Có một câu viết đằng sau bức ảnh:
“Chúng tôi rất mong chờ được đến nhà Nguyễn Nguyễn, để nhìn xem một nhà chó cái sinh hoạt như thế nào.”
Ở cuối còn có một hình mặt cười rất dễ thương.
Mồ hôi lạnh toát ra trên trán, vô thức tôi muốn giấu bức ảnh ra sau lưng.