Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Nhược - Phần 8

Cập nhật lúc: 2024-08-14 11:39:13
Lượt xem: 4,646

Đến khi rời khỏi phủ Thái tử lại với vẻ mặt đầy hân hoan.

 

Hắn liên kết với mười hai thương hội từ khắp nơi, từng chiếc thuyền chở lương thực từ vùng đất phì nhiêu vận chuyển đến biên cương.

 

Lời hứa của hắn là, Thái tử điện hạ cần một nhóm cố vấn gồm những thương nhân tài giỏi.

 

Nếu vấn đề lương thảo được giải quyết, Thái tử sẽ chọn ra những người xuất sắc trong số các thương nhân.

 

Sở Trinh nghe hắn nói như vậy, lại thấy hắn quả thật làm việc hiệu quả, liền đồng ý lời hứa ấy.

 

Triệu Tùng Minh vui mừng khôn xiết.

 

Khi hắn theo thuyền rời kinh, ta đã đến tiễn hắn.

 

Trong khoang thuyền chật hẹp, hắn uống cạn chén rượu, quỳ xuống tạ ơn.

 

“Đa tạ Thái tử phi đã chỉ điểm, Triệu mỗ mới có cơ hội được gặp Thái tử.

 

“Nếu không, những thương nhân như chúng tôi biết bao giờ mới có thể ngẩng cao đầu?

 

“Người đời thường nói rằng chúng tôi chỉ biết trọng lợi, nhưng thế gian này cũng có những thương nhân có nghĩa khí, khi nước nhà gặp nguy, chúng tôi cũng không thể chối từ.

 

“Thái tử phi sau này nếu có điều gì sai khiến, Triệu mỗ nhất định sẽ dốc hết sức mình.

 

“Lần này chia tay, không biết khi nào mới gặp lại, Triệu mỗ sẽ cầu phúc cho Thái tử phi.

 

“Mong Thái tử phi đạt được mọi điều mong ước, tâm tưởng sự thành.”

 

Ta uống cạn chén rượu, cáo biệt hắn.

 

Khúc nhạc kết thúc, người đi tan tác, cách biệt nước non.

 

Kiếp trước, sau khi các thế gia bị tàn sát, những người tiếp theo bị g.i.ế.c chính là các thương nhân giàu có như Triệu Tùng Minh.

 

Kiếp này, ta chọn cách đoàn kết với những người có thể đoàn kết.

 

Cũng coi như là tự cứu mình.

 

Sau khi Triệu Tùng Minh rời đi.

 

Sở Trinh xuất hiện bên cạnh ta.

 

Hắn mỉm cười nhìn ta, nhẹ nhàng nói: “Không biết Thái tử phi của cô còn bao nhiêu chuyện giấu cô nữa.”

 

Tim ta đập mạnh, lặng lẽ nhìn hắn, trong đầu nhanh chóng tìm từ ngữ để đối đáp.

 

Hắn từng bước ép sát.

 

“Không biết nên nói gì à?

 

“Hay là lên xe trước, rồi từ từ nghĩ xem làm thế nào để dỗ dành cô?”

 

Ta thở dài: “Người ta nói nữ nhân không nên can thiệp vào chính sự, ta không muốn bị điện hạ ghét bỏ, nhưng lại rất lo lắng về chuyện lương thảo, đành phải đi đường vòng, mong điện hạ lượng thứ.”

 

Sở Trinh gật đầu.

 

“Lý do nàng bịa cũng hay đấy.

 

“Tống Gia Nhược, nàng xem cô như kẻ ngốc sao.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Nàng hãy suy nghĩ kỹ xem làm thế nào để dỗ cô! Hừ!”

 

Giọng điệu hắn bỗng nhiên có chút kiêu ngạo.

 

Có lẽ cũng không khó dỗ.

 

Ta thử thăm dò hỏi.

 

“Chúng ta dời ngày cưới sớm hơn thì sao?”

 

Sở Trinh sững lại một chút, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

 

“Nếu đó là điều nàng muốn, thì cứ như ý nàng.”

 

Hắn hừ nhẹ một tiếng, rồi làm như không có gì mà bước đi.

 

Văn Hương khẽ nói: “Tiểu thư, ngài đang giả vờ đấy, tai ngài ấy đỏ lên rồi, nô tì thấy rõ mà.”

 

Ta liền bịt miệng nàng lại.

 

Đừng nói nữa.

 

Nói thêm, ta sẽ tin thật mất.

 

Chương 10

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gia-nhuoc/phan-8.html.]

Ngày đại hôn được dời lên sớm hơn.

 

Khi tiếng pháo vang vọng khắp kinh thành, thì trận chiến với Nam Lý quốc cũng bắt đầu.

 

Đêm tân hôn.

 

Ta mệt mỏi nằm trên giường, không còn chút sức lực.

 

Hai kiếp làm người.

 

Lần đầu tiên ta biết chuyện nam nữ hóa ra lại như vậy.

 

Ta mơ màng thiếp đi, nhưng vẫn nghe tiếng Sở Trinh.

 

“Rõ ràng biết nàng đang lừa ta.

 

“Nhưng ta vẫn muốn để nàng được như ý.

 

“Tống Gia Nhược…

 

“Nàng thật sự không có trái tim sao…”

 

Sau đó, ta và Sở Trinh mỗi người đều bận rộn với công việc của mình.

 

Sở Trinh triệu tập các mưu sĩ, bất kể là từ hàn môn hay thế gia.

 

Mỗi ngày, có vô số người đến ứng tuyển.

 

Nói rằng có đến ba nghìn môn khách cũng không phải là quá lời.

 

Bệ hạ không nghi ngờ gì, người sức khỏe yếu, những năm gần đây ngày càng suy nhược.

 

Thái tử có thể trưởng thành nhanh chóng như vậy, người rất yên tâm.

 

Còn ta cũng có những việc của riêng mình cần làm.

 

Mỗi ngày, ta đều nhận và gửi đi vô số thư từ.

 

Trước đây có phụ thân hỗ trợ mưu lược, nay chỉ còn ta tự mình giải quyết.

 

Bận rộn đến mức không còn biết trời đất, thông tin trong kinh thành khó tránh khỏi bị bỏ sót.

 

Cho đến khi nhận thấy sự khác thường của Văn Hương, ta mới biết rằng hiện nay trong kinh thành đang thịnh hành một loại truyện thoại bản.

 

Truyện thoại bản đó vô cùng táo bạo.

 

Nói về một yêu nữ lợi dụng việc mình tái sinh, làm hại đất nước, âm mưu hãm hại các trung thần.

 

Nàng trở thành yêu phi, thao túng triều chính, gây loạn triều đình.

 

Cuối cùng bị một thư sinh và một đạo sĩ trảm sát.

 

Thư sinh đó từ đó được hoàng đế trọng dụng, trở thành một vị danh thần.

 

Câu chuyện mượn bối cảnh triều đại trước, nhưng ám chỉ những việc đương thời.

 

Tên của yêu nữ có âm gần giống với tên ta.

 

Sách vừa lên kệ, đã lan truyền rộng rãi trong dân gian.

 

Vì việc tái sinh quá mới lạ, lại thêm yếu tố yêu nữ, khơi dậy sự tò mò của vô số người.

 

Ban đầu, chẳng ai nghĩ yêu nữ đó là ta, nhưng một số chi tiết trong truyện lại có thể liên hệ với ta, rồi dần dần xuất hiện lời đồn đại như vậy.

 

Dùng đầu ngón chân để nghĩ, ta cũng biết đây là trò ma quỷ của Cố Cẩm Tín.

 

Ta cứ tưởng gã đã an phận.

 

Không ngờ lại chuyển sang làm một tay biên soạn truyện.

 

Truyện thoại bản gã viết cũng khá hay.

 

Không hổ danh là kẻ suốt đời nói chuyện ma quỷ, đúng là giỏi bịa đặt.

 

Văn Hương tức giận nói: “Mấy kẻ văn nhân này ngày càng chẳng ra gì, chuyện không có căn cứ mà cũng dám bịa đặt lung tung, sao không đi làm việc chính đáng? Sao không ra chiến trường? Sao không lo lương thảo?”

 

Ta cười.

 

Văn tự như đao.

 

Những chuyện hư hư thực thực như thế này đôi khi cũng có thể gây tổn thương người khác.

 

Cố Cẩm Tín muốn làm tổn thương ta.

 

Vậy thì ta sẽ tặng gã một món quà lớn.

 

Ta mượn từ Sở Trinh mấy chục thư sinh.

Loading...