Gia Sư Của Tôi Có Một Chiếc Đuôi Rắn - Phần 7
Cập nhật lúc: 2024-08-23 17:45:46
Lượt xem: 1,316
Nhưng Cố Hằng dường như thật sự không khỏe, dù ngồi bên cạnh không làm gì, cũng thường xuyên thay đổi tư thế, hơi thở cũng mang theo sự gấp gáp khó tả.
"Thầy Cố, thầy có thể dạy em bài này không?"
Trong lúc làm bài tập, tôi theo bản năng ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một cảnh tượng khó tin, đột nhiên trợn tròn mắt.
Xung quanh xương hàm của Cố Hằng, đột nhiên xuất hiện những đường vân màu đen nhạt, ẩn hiện, phức tạp. Giống như vân vảy.
Tôi há hốc mồm chỉ vào mặt anh ta, kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Nhưng chỉ trong một giây, lại khôi phục lại vẻ trơn nhẵn như ngày thường.
"Sao vậy?" Giọng Cố Hằng trầm thấp.
"Hình như có thứ gì đó trên mặt thầy... Ơ lại biến mất rồi!"
Tôi còn chưa kịp nhìn kỹ những đường vân đó đã biến mất, chẳng lẽ là ảo giác của tôi?
Mà nói đi cũng phải nói lại, nước hoa trên người Cố Hằng có phải là xịt quá nhiều rồi không, tôi cảm thấy đầu óc cũng theo đó mà choáng váng.
"Nhưng em vừa rồi thật sự nhìn thấy có thứ gì đó trên mặt thầy, da trở nên rất kỳ lạ..."
Cố Hằng không nói gì, vẻ mặt sâu xa và kỳ lạ.
"Xin lỗi," anh ta đột nhiên đứng dậy, "Tôi hơi khó chịu, hôm nay tạm dừng dạy kèm ở đây."
Vừa dứt lời, anh ta đã vội vàng bỏ đi.
Người này làm sao vậy, hôm nay thật bất thường.
Tôi không để ý lắm, nhưng đến bữa tối anh ta cũng không xuống. Dì Vương nói thầy Cố không khỏe nên không ăn tối.
Tốt lắm, tôi tự mình ăn cơm ngon hơn.
9.
Ngày hôm sau, Cố Hằng vẫn không xuất hiện.
Tôi nhận được tin nhắn của anh ta. Anh ta nói là anh ta bị ốm nên tạm dừng dạy kèm, bảo tôi tự học, còn giao bài tập về nhà.
Đương nhiên tôi sẽ không nghe lời anh ta, tôi ném điện thoại sang một bên rồi đi xem phim.
Cố Hằng không xuống ăn trưa, lúc tôi đang ăn ngon lành thì nhận được cuộc gọi video của ba tôi. Đầu dây bên kia ba tôi cười tủm tỉm, nói chuyện làm ăn ngày càng lớn có thể phải ở lại thêm vài ngày nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gia-su-cua-toi-co-mot-chiec-duoi-ran/phan-7.html.]
"Ân Ân à, thầy Cố đâu? Hai ngày nay hai đứa vẫn ổn chứ?"
Cố Hằng? Anh ta cứ ở lì trong phòng, gần như cả ngày không ra ngoài.
Tôi hơi khó hiểu. Lâu như vậy không thấy anh ta xuống, anh ta thật sự không đói sao?
Hay là, anh ta sẽ nhân lúc chúng tôi ngủ say thì lén lút xuống lục tủ lạnh tìm đồ ăn? Hình dung ra cảnh đó tôi cảm thấy hơi buồn cười.
Không biết tại sao trong lòng tôi luôn có chút bận tâm.
Nghĩ một lúc, tôi quyết định chiều nay đi thăm Cố Hằng. Dù sao gia sư cũng coi như là nửa người thầy, ít nhất cũng phải thể hiện sự quan tâm.
Buổi chiều yên tĩnh lạ thường, tôi chậm rãi bước lên tầng hai. Phòng của Cố Hằng ở cuối tầng hai.
Có tiếng động nhỏ truyền đến từ đó, tôi theo bản năng bước nhẹ nhàng hơn. Phòng của Cố Hằng không đóng kín, hé mở một khe hở bằng ba bốn ngón tay chụm lại.
Mùi hương nồng nặc phả ra từ trong phòng là mùi hương trên người Cố Hằng. Mùi hương đó nồng nàn hơn bình thường rất nhiều không kiềm chế được mà tỏa ra ngoài.
Có tiếng động kỳ lạ truyền đến từ bên trong, tôi không khỏi nín thở, tò mò nhìn vào trong phòng qua khe hở.
Trong mắt tôi là một mảng tối tăm. Rèm cửa trong phòng được kéo kín mít, cả căn phòng chìm trong một màu tối mờ ám, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong.
Chỉ thấy Cố Hằng dựa vào giường, trên người đắp một lớp chăn lụa mỏng, ga giường màu xám đậm, còn Cố Hằng là một mảng tuyết trắng duy nhất trên đó.
Từ khuỷu tay trở xuống của Cố Hằng đều được che giấu dưới lớp chăn chỉ lộ ra đầu và nửa người trên, yết hầu trên cổ chuyển động.
Anh ta nhắm mắt, trên mặt ửng đỏ kỳ lạ, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Lắng nghe kỹ, vậy mà lại là đang gọi tên tôi.
"Ân Ân..." "Ân Ân..."
Giọng nói khàn khàn, trầm thấp như đang cố gắng kiềm chế, lại ẩn chứa niềm vui khó giải thích. Khiến trái tim tôi run lên.
Nhìn kỹ có thể thấy cánh tay dưới lớp chăn của anh ta khẽ cử động. Đầu óc tôi bỗng nhiên nổ tung. Tiếng lẩm bẩm của Cố Hằng lập tức mang thêm một ý nghĩa khó nói.
Lúc này tôi mới hiểu Cố Hằng đang làm gì. Như có thứ gì đó trong cơ thể tôi bùng nổ, mặt tôi lập tức đỏ bừng, nóng đến mức chính tôi cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ đó.
Tên khốn này...
Tên này vậy mà lại đang làm chuyện tục tĩu đó, còn gọi tên tôi! Liên tưởng đến những biểu hiện bất thường trong khoảng thời gian này, những ánh mắt dán chặt vào tôi, những lần chạm vào người tôi như có như không, nụ cười trêu chọc, tôi bỗng nhiên hiểu ra tất cả.
Tôi tức giận đến mức cắn chặt môi nhưng hai chân như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích. Tôi không nhịn được mà nhìn kỹ hơn, muốn nhìn thấy rõ ràng hơn. Nhưng hình như có gì đó không đúng.
Dưới lớp chăn như có núi non nhấp nhô, khiến người ta khó hiểu. Đột nhiên có thứ gì đó trượt ra từ trong chăn. Trong nháy mắt, tôi thật sự không dám tin vào mắt mình.