Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giang Nhã - Chương 13 + 14

Cập nhật lúc: 2024-06-17 23:25:28
Lượt xem: 3,676

 13

 

 Bữa tiệc kết thúc, tôi đến phòng khách sạn của Thương Kỷ.

 

 Tôi đặt bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần xuống: "Thương tổng, hợp tác vui vẻ."

 

 Lúc trước tôi và hắn giao dịch, đều có lợi cho cả hai.

 

 Hắn cho tôi vào Hoàn Vũ, cho tôi tài nguyên.

 

 Chờ sau khi lấy được Thành Minh, tôi hứa sẽ chia cho nhà họ Thương một phần cổ phần.

 

 Có hắn giúp đỡ, kế hoạch của tôi diễn ra thuận lợi hơn rất nhiều, còn giảm được không ít giá thầu.

 

 Mà khoảng thời gian này làm việc ở Hoàn Vũ, cơ cấu phòng ban rõ ràng, quy trình bài bản, tôi cũng học hỏi được rất nhiều về phương diện quản lý.

 

 Thương Kỷ ngồi trên ghế sofa bên cửa sổ, hai chân vắt chéo, ngậm một điếu thuốc.

 

 Tôi xoay người định rời đi, cổ tay lại bị hắn nắm lấy.

 

 "Giang Nhã, nhưng tôi chưa đồng ý kết thúc."

 

 Tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của hắn.

 

 Cúi người xuống, rút điếu thuốc từ khỏi môi hắn, hít một hơi sâu: "Vậy Thương tổng muốn thế nào?"

 

 Nụ hôn của hắn rơi xuống sau tai tôi: "Chuyện lần trước, vẫn chưa làm xong. Em chưa bao giờ là người bỏ cuộc giữa chừng."

 

 Tôi cười.

 

 Chuyện này cũng không phải là điều xấu với tôi.

 

 Dù sao tôi cũng rất thèm muốn cơ thể của hắn.

 

 Tôi ngồi lên người hắn, nhìn xuống ánh đèn rực rỡ của thành phố, logo đồ hiệu lớn treo ngay bên ngoài cửa kính.

 

 Bị hơi thở của hắn bao trùm, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao.

 

 Giọng nói của Thương Kỷ vốn đã trầm ấm như tiếng đàn cello.

 

 Trong tiếng thở dồn dập mê hoặc của hắn, tôi như lạc vào cõi thần tiên.

 

 14

 

 Sáng hôm sau đi làm, Chu Doãn Thành đến cửa công ty chặn tôi lại, nhưng tôi làm ngơ.

 

 Cho đến khi trời tối mịt, hắn ta vẫn đứng đợi ở ngoài cửa.

 

 Nhiệt độ âm độ, tuyết rơi lất phất, khuôn mặt hắn ta đỏ bừng vì lạnh.

 

Anan

 Thương Kỷ hỏi tôi: "Còn muốn gặp hắn ta nữa không?"

 

 Tôi không nghi ngờ gì nữa, nếu nhận được câu trả lời phủ nhận, hắn sẽ lập tức sai người đuổi Chu Doãn Thành đi.

 

 "Lời cuối cùng, vẫn nên nói cho rõ ràng."

 

 Hắn gật đầu: "Tôi đứng hút thuốc bên cạnh đây, có chuyện gì thì gọi tôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/giang-nha/chuong-13-14.html.]

 

 Thấy tôi đi tới trước mặt, Chu Doãn Thành như muốn khóc vì vui mừng.

 

 Hắn ta xúc động nói: "Tiểu Nhã, cuối cùng em cũng chịu gặp anh rồi... Anh biết, anh đã phạm phải sai lầm lớn."

 

 "Những năm qua là anh sao nhãng em, anh đã bù đắp lại toàn bộ quà của sáu năm qua cho em rồi đây."

 

 Hắn ta lấy hộp trang sức ra, nhắc lại những chuyện cũ, giải thích nguồn gốc của từng món quà.

 

 Tôi nhìn đôi môi hắn ta không ngừng mở ra đóng vào.

 

 Không thể phủ nhận, hắn ta cũng từng rất xuất sắc.

 

 Chu Doãn Thành xuất thân từ gia đình nghèo khó, có thể vươn lên đứng ngang hàng với chúng tôi, độ khó không hề nhỏ.

 

 Ở bên cạnh hắn ta, ngoài việc là để chống đối lại cha mình, tôi cũng thật lòng ngưỡng mộ tài năng của hắn ta.

 

 Tôi đã từng vui mừng vì tìm được một người đàn ông không hề giống bố tôi một chút nào.

 

 Cuối cùng lại trơ mắt nhìn hắn ta, từng bước một, trở thành bản sao của bố tôi.

 

 Hắn ta chỉ là che giấu rất tốt, bản chất ích kỷ tinh vi của mình mà thôi.

 

 Hết kiên nhẫn, tôi cắt ngang lời hắn ta: "Trời lạnh như vậy, anh tìm tôi chỉ để nhớ lại chuyện xưa sao?"

 

 Hắn ta sững sờ, lộ ra nụ cười khổ sở, giọng nói khàn khàn: "Chúng ta không thể quay lại như trước nữa, đúng không?"

 

 Hắn ta run rẩy, lấy từ trong lòng ra một bức ảnh.

 

 Chính là bức ảnh mà ta đã ném vào thùng rác hôm đó.

 

 Bức ảnh bị tôi xé nát, hắn ta đã nhặt lại, ghép lại với nhau.

 

 Tôi lạnh lùng nhìn hắn ta: "Đồ đã bị ném đi rồi, tại sao còn nhặt lại? Bẩn thỉu c.h.ế.t đi được."

 

 Lông mi hắn ta run rẩy.

 

 Chu Doãn Thành nhắm mắt lại, tự giễu nói: "Em có biết không? Cho dù anh có đi đâu, đứng trước mặt em, anh vẫn luôn cảm thấy tự ti."

 

 "Vòng tròn của các em, anh của ngày xưa cho dù có nhón chân, nhảy cao cỡ nào, cũng không thể chạm tới."

 

 "Anh tiết kiệm, chăm chỉ kiếm tiền, mua cho em chiếc túi hàng hiệu bình dân, nhưng em cầm nó lại cảm thấy xấu hổ."

 

 "Chỉ khi đứng trước mặt những người phụ nữ bên ngoài, anh mới có thể tìm thấy lòng tự trọng và cảm giác ưu việt."

 

 Hắn ta mở mắt ra, nhìn ta với ánh mắt cầu xin: "Nhưng mà, Tiểu Nhã, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cưới người khác, trong lòng anh luôn chỉ có một mình em..."

 

 Tôi giật lấy bức ảnh từ tay hắn ta, lại một lần nữa xé nát.

 

 Tôi cười lạnh: "Sự tự ti của anh, có thể trở thành cái cớ cho sự phản bội và sỉ nhục của anh dành cho tôi sao?"

 

 "Anh cho rằng tôi không nơi nương tựa, liền dẫn theo tiểu tam lên mặt với tôi. Phát hiện ra tôi nắm quyền hành trong tay, lại quay về vẫy đuôi cầu xin tôi sao?"

 

 Tôi ném những mảnh vỡ vào mặt hắn ta, giọng nói lạnh nhạt:

 

 "Chu Doãn Thành, anh thật sự rất hạ tiện."

 

 Hai tay hắn ta siết chặt thành nắm đấm, mắt đỏ ngầu.

Loading...