GIANG NHƯ Ý - 12
Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:24:33
Lượt xem: 991
31
Trong cung yến dịp Đoan Ngọ, vì buổi sáng ta ăn nhiều thêm một miếng bánh tôm mà Tiêu Tấn Thần vui hẳn, không ngừng gắp thức ăn cho ta.
Ta thấy rõ Phương Tri Hạ ngồi đối diện vẻ mặt rất không vui.
Có lẽ để thu hút sự chú ý của Tiêu Tấn Thần, Phương Tri Hạ cũng ân cần gắp thức ăn cho Thẩm Khước, thỉnh thoảng lại ghé tai hắn nói nhỏ, cười đùa duyên dáng, tỏ vẻ vô cùng ân ái.
Như nàng mong muốn, Tiêu Tấn Thần đã để ý.
“Như Ý, ta thật ngu ngốc.
“Còn mong nàng ta quay về, dù có quay về đi nữa, lòng cũng đã hướng về người khác, làm sao có thể thật lòng nhìn ta một lần nữa.” Tiêu Tấn Thần cúi đầu nói khẽ.
Ta thở dài, nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay hắn: “Tình đơn phương, vốn là con đường khổ sở không có hồi đáp.”
Đêm ấy về Đông cung, Tiêu Tấn Thần không còn nhắc đến Phương Tri Hạ nữa.
“Như Ý, ta nhận ra ở bên nàng ta thấy rất thanh thản vui vẻ. Dạo này, hình như ta chỉ để ý đến nàng, chỉ quan tâm nàng ăn có đủ không, ngủ có ngon không, Đông cung có được canh phòng cẩn mật không…
“Ta phát hiện, không còn thích nàng ta nhiều như trước nữa.
“Như Ý, trước kia là ta làm nàng thiệt thòi, từ giờ trở đi, nàng có nguyện ý cùng ta tiếp tục không?” Tiêu Tấn Thần nắm lấy tay ta, hỏi nhỏ.
Ta mỉm cười gật đầu: “Nguyện ý. Ngay từ đầu Như Ý đã nói, là cam lòng gả cho điện hạ.
“Như Ý biết, con đường tranh đoạt ngôi vị không dễ đi, nhưng ta nguyện cùng điện hạ bước tiếp.”
Tiêu Tấn Thần ôm chặt lấy ta, mặt áp vào má ta, hình như hắn đang khóc.
“Như Ý, Như Ý của ta, ta nhất định không phụ lòng nàng.”
Ta về Đông cung được nửa năm, ta và Tiêu Tấn Thần đã chính thức trở thành phu thê.
Ngay từ đầu, ta không hề nghĩ đến việc rời khỏi Đông cung.
Ta không quan tâm Tiêu Tấn Thần có bao nhiêu chân tình dành cho ta, ta chỉ biết, trong lòng ta muốn ngôi vị Hoàng hậu.
Ta khao khát quyền lực và phú quý.
Ta không phải kẻ mơ mộng về tự do, cũng chẳng muốn cuộc sống an nhiên vô cầu, ta là một người rất tầm thường, ham tiền tài, ham quyền thế, và thích cuộc sống giàu sang không giới hạn.
Ta rất tỉnh táo, đời người ngắn ngủi, điều quan trọng là phải sống sao cho thỏa lòng ước nguyện, hưởng thụ cuộc sống.
32
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/giang-nhu-y-uftk/12.html.]
Là một trong những mật thám từng được Thẩm Khước tin tưởng nhất, ta nắm rõ toàn bộ người của hắn trong kinh thành.
Giả danh người khác, ta gửi tin tức giả đến một trong những mật thám ấy, dụ hắn đến Đông cung ám sát.
Lần này, Đông cung đã bố trí đủ người, bắt được hắn và đưa đến trước mặt Hoàng Thượng.
Tiêu Tấn Thần nhân cơ hội này kể lại chuyện ta suýt bị bắt cóc lần trước, khiến Hoàng Thượng nổi giận, liền truyền Tề vương vào cung.
Thẩm Khước nhìn ta với ánh mắt đầy đe dọa.
Nhưng ta không sợ.
Hắn không dám vạch trần bộ mặt thật của ta trước Hoàng Thượng, vì làm thế chẳng khác nào nói rõ với Hoàng Thượng rằng mình đã âm mưu tạo phản.
Hơn nữa, hắn cũng lo sợ mật thám này sẽ khai ra thân phận của ta cùng với các bố trí của hắn.
Chắc chắn hắn sẽ không để kẻ này sống sót.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Kẻ này có lẽ là do Đông cung mua chuộc nhằm hãm hại bản vương, bản vương chưa từng gặp người này bao giờ.”
Không đợi mật thám lên tiếng, Thẩm Khước rút đao từ vệ sĩ bên cạnh và c.h.é.m c.h.ế.t hắn ngay lập tức.
“Đồ ô uế, dám vu khống bản vương ngay giữa đại điện.”
Sau đó, hắn quỳ xuống nhận tội trước Hoàng Thượng: “Nhi thần nhất thời nôn nóng mà g.i.ế.c người này, làm phụ hoàng hoảng sợ.”
Hoàng thượng giận dữ, biết rõ Thẩm Khước g.i.ế.c người để bịt miệng.
“Trẫm còn sống đây! Trẫm còn đứng đây mà ngươi dám vô lễ như thế sao?” Hoàng thượng run lên vì giận, chỉ vào Thẩm Khước mà mắng.
“Là trẫm dung túng ngươi, gọi ngươi về kinh khiến ngươi tưởng mình có thể khuynh đảo triều đình? Đến trẫm cũng chẳng coi ra gì sao?
“Giá mà trẫm để ngươi mãi mãi ở đất Tề, cả đời không được về kinh thành!”
Hoàng thượng tức đến nỗi từng lời như đ.â.m vào tim Thẩm Khước.
Thẩm Khước quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu chất vấn Hoàng Thượng: “Phụ hoàng nói nuông chiều nhi thần? Chẳng lẽ là chỉ việc mẫu phi nhi thần mất sớm, để nhi thần cô độc ở đất Tề suốt mười mấy năm?
“Phụ hoàng, từ khi nào người đã có nhi thần trong lòng? Trong lòng người chỉ có Tiêu Tấn Thần, người thậm chí không cho nhi thần mang họ của người. Nhi thần chưa đến mười tuổi đã bị đuổi đi phong địa, tước bỏ họ hoàng tộc, chưa từng nghe rằng có vị trưởng tử nào lại được ‘nuông chiều’ theo cách ấy.
“Trong mắt phụ hoàng, nhi thần chẳng qua là quân cờ để mở đường cho Tiêu Tấn Thần, gọi nhi thần về kinh cũng chỉ là để tạo thế cân bằng hời hợt nhằm trấn áp thế lực ngoại thích của Hoàng hậu.
“Nhưng tại sao? Đều là con của người, sao hắn được sống sung sướng, còn nhi thần phải cô độc một mình.
“Ngai vàng này, nhất định ta phải giành lấy để phụ hoàng thấy rõ ai mới xứng đáng!”
Nói rồi, mắt Thẩm Khước ngấn lệ.