GIANG SẦU DỰ - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-07-18 14:34:49
Lượt xem: 7,239
Ta dần tỉnh lại, trước mắt là khói hương nghi ngút.
Đứng dậy nhìn quanh, trên tường khắc trăm ngàn tượng Phật, phía trước là một cái hốc sâu, bên trong xếp đầy linh bài.
Không xa là một chiếc giường thấp, một người lười biếng dựa vào lò sưởi bằng trúc xanh, tay cầm một quyển “Kim Cương Kinh”, bên cạnh là một lư hương cao dài, hai ống tay áo thơm ngát.
Trong khói hương, mặt hắn đẹp đẽ, đuôi mắt dài, có dáng vẻ của một quân tử.
Ta mơ màng: “Ta c.h.ế.t rồi sao?”
Hắn thấy ta tỉnh lại, đặt quyển sách xuống, ngược lại giơ tay ra với ta, đôi mắt nhìn ta, chứa đựng vô vàn yêu thương và mong đợi.
“Lại đây.”
Hắn vươn tay kéo, ta không cưỡng lại được, bị hắn kéo lại gần.
Qua khỏi linh đường, là một cổng hoa yên tĩnh, bên trong là một gian phòng nhỏ xinh đẹp, được che khuất bởi hoa cỏ.
Bước vào phòng, thấy trên bàn nhỏ có đặt vài món ăn tinh tế, Mộ Dung Thùy rót rượu, ta nhận lấy, uống một hơi cạn, không nhịn được tấm tắc khen: “Rượu giao bôi ở dưới đất, uống vào cũng ngọt ngào.”
“Vậy sao.”
Ta chú ý thấy, giọng hắn không còn khàn khàn khó nghe như ở Sở Châu, ngược lại êm ái thanh thoát, như dòng suối mát, khiến người ta tê dại.
Tuy nhiên, chưa kịp phân biệt rõ ràng sự khác biệt này, hắn đã tiến lại gần: “Để ta nếm thử xem.”
Rượu đổi tay thật đậm đà và đẹp, như một ly rượu ngon tan vào gió xuân.
Chỉ cần hai ba ly như vậy, ta đã say đến mức không thể nhấc đầu lên, thậm chí nhìn người trước mặt cũng đã có đôi phần bóng mờ.
Người trước mặt ôm ta vào lòng, vài bước nữa là đến lớp lụa đỏ phủ kín, trên chăn thêu đầy hoa, đậu đỏ và đậu phộng, một vật đen tròn lăn đến bên tay ta, đó là một quả nhãn lớn tròn.
Trong màn che lung linh, Mộ Dung Thùy tháo mũ ra, mái tóc dài đen bóng lập tức xõa xuống, lông mày nhướng lên, đen dày, khóe mắt đỏ ửng, đôi mắt xanh trong như ngọc bích.
Ta đưa tay chạm vào đôi mắt đó, không khỏi thở dài: “Sao lại là mắt ma quỷ chứ?”
“Sao cơ?”
“Rõ ràng là mắt chứa tình cảm.”
Lời chưa dứt, đối phương cúi xuống, bàn tay lớn vuốt lên mặt ta, khóe mắt đỏ mềm, giọng nói trầm thấp mà mê hoặc.
“Từ nay về sau, nàng phải gọi ta là phu quân.”
Thế giới sau khi c.h.ế.t thật mê hoặc, như rơi vào hồ sâu, khiến ta chìm đắm không muốn tỉnh lại...
***
Đã là mùa hè rồi, nằm ngủ thật nóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/giang-sau-du/chuong-16.html.]
Ta mở mắt ra, phát hiện mình đang dán vào một lồng ngực.
Người bên cạnh đang cầm áo nhỏ của ta, lau mồ hôi trên cổ ta, tóc đen xõa dài, đôi mắt xanh, lông mày dài, vẻ mặt thư thái hoàn toàn thả lỏng.
“Tỉnh dậy sớm thế.”
Thấy hắn, ta mới thực sự ngộ ra!
“Vậy nên, ngươi chưa chết?”
Đối phương nhướng mày, có phần kiêu ngạo: “Sao, nàng rất mong ta chết?”
Trước mắt là khuôn mặt mà ta mong nhớ ngày đêm, nhưng ta không nhìn, cúi đầu cắn mạnh vào tay trắng của hắn!
Mộ Dung Thùy không kêu một tiếng, một tay ôm lấy ta, đợi đến khi ta cắn đến ướt miệng mới buông, rồi dùng tay bị thương xoa mặt ta.
Máu tươi chảy xuống từ ngón tay, rơi vào mí mắt ta, má ta, hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi, vẻ mặt hơi si mê: “Ta không nhìn nhầm người, lòng nàng có ta, dù c.h.ế.t cũng muốn ta, phải không?”
Ta không động đậy, giọng điệu đầy oán hận: “Ta hận chàng.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Nếu chàng c.h.ế.t quách đi thì tốt, nhưng chàng rõ ràng lừa ta...”
Đối phương nghe vậy, có phần gấp gáp, nhẹ cắn tai ta, miệng lầm bầm: “Ta nào có lừa nàng, rõ ràng nàng đến sớm quá, suýt nữa phá hỏng kế hoạch của ta!”
Ta đẩy hắn ra, khoác áo xuống giường, Mộ Dung Thùy vội đuổi theo, nhặt một chiếc giày thêu đỏ trên đất: “Xem nàng kìa, giày cũng đi lạc mất rồi.”
Ta sững lại, hắn đã nửa quỳ trước mặt, một tay nâng bàn chân chỉ mang tất của ta, ngón tay trắng trẻo dài, khớp xương rõ ràng.
Ta lạnh lùng nói: “Dân gian, đều là nữ nhân hầu hạ phu quân mang giày, chàng là đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, sao có thể làm kẻ hèn mọn thế này?”
“Nàng là thê tử của ta, ta tình nguyện.”
Thấy ta không lên tiếng, hắn cúi hàng mi dài, che đi đôi mắt xanh trong, giọng điệu có phần hạ mình: “Yên tâm, ta tuyệt không để nàng làm góa phụ.”
“Ta bất đắc dĩ mới uống thuốc giả chết, nếu không giả chết, làm sao lừa được đệ huynh đầy dã tâm của ta?”
Nghe vậy, mặt ta bỗng ướt đẫm.
Thấy ta rơi lệ, hắn bồn chồn, hai tay giữ chặt ta, ép vào lòng, cúi xuống hôn lên mặt ta, cuốn hết nước mắt, thô bạo mà thẳng thắn: “Nàng đừng khóc nữa.”
“Nghe nói, nếu thê tử hay khóc, nhất định là phu quân vô dụng, mỗi lần thấy nàng rơi lệ, ta lại bực bội vô cùng.”
“Không phải chàng vô dụng, chẳng lẽ là ta vô dụng?”
Mộ Dung Thùy thở dài: “Được, được, là ta vô dụng, là ta sai.”
“Sai ở đâu?”
“Chúng ta là phu thê, kết tóc đồng tâm, hoàng tuyền cùng bạn, từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng nữa, dù là thiên đường hay địa ngục, đều cùng đi với nàng.”