GIANG SẦU DỰ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-18 11:52:17
Lượt xem: 11,231
(3)
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Khúc Hoảng, ta dẫn theo hai người hầu theo của hồi môn, từ trong nhà ra ngoài nhà thu dọn cả ngày, đến khi chim oán kêu chiều, hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, tổng cộng thu dọn được bốn cái rương lớn bọc da đỏ, lần lượt mang ra trước cửa.
Trước khi đi, còn không quên cúi chào hắn.
"Lang quân, đa tạ chiếu cố."
Đối phương khẽ gật đầu.
Hai người hầu bực tức: "Nữ lang! Dù đã hòa ly, sao người lại phải cúi đầu như vậy?!"
Hai người này làm của hồi môn theo ta, ban ngày phải bận rộn ở tiệm bánh của cha ta, ban đêm lại phải về Khúc gia chặt củi gánh nước, dù vậy, cũng không tránh khỏi kết cục bị đuổi ra khỏi nhà như ta.
Thấy bọn họ ai nấy đều giận dữ, hận không thể xông lên lý luận, lòng ta đầy áy náy: "Khổ cho các ngươi rồi."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nghe vậy, hai người liên tục ôm quyền: "Chúng tôi vốn là thứ dân, cực khổ là bổn phận."
"Nhưng nữ lang thân là chủ mẫu, ngày ngày cực khổ chúng tôi đều thấy trong mắt, Khúc Hoảng hắn phát đạt liền bỏ vợ hạ đường, nào có lý này!"
Người kia liền phụ họa: "Đúng vậy nữ lang, chúng ta chi bằng viết đơn kiện đến nhà chính, xem chủ nhà Khúc gia nói thế nào!"
Ta khoát tay, không nói lời nào, chỉ ngẩng đầu nhìn cây táo chua cao lớn trong viện.
Hôm qua trong giấc mộng, ta không nhận hưu thư, mà là đùng đùng đến nhà chính Khúc thị, làm cho chuyện Khúc Hoảng vô cớ bỏ vợ lan truyền khắp thành.
Sau đó, ta bị treo cổ c.h.ế.t trên cây này.
(4)
Buổi chiều, ta mang theo gia nhân và rương hồi môn trở về ngõ Ngưu Vĩ phía bắc thành Sở Châu.
Cha ta biết tin, đã sớm đứng ngóng ở đầu ngõ, thấy mặt mày nhăn nhúm, tóc bạc phơ, thân hình gầy yếu run rẩy trong gió, ta không khỏi lòng đầy xấu hổ: "Cha, con gái bất hiếu, làm mất mặt người."
Cha ta chỉ thở dài một tiếng dài.
Hai gia nhân giúp ta khiêng rương vào phòng khuê trước khi xuất giá, mọi thứ trong phòng vẫn như cũ, trước cửa sổ có một chiếc gương sáng, phủ một lớp bụi mỏng.
Ta nhìn vào gương, kinh ngạc thấy một vết đỏ sâu trên cổ!
Là thật, là giả?
Là thực hay là ảo?
Chỉ không biết, đây rốt cuộc là ta vô ý cào xước, hay là vết thương trong mộng do treo cổ dưới cây.......
Không kịp nghĩ nhiều, ta lục tủ lấy ra một chiếc khăn quàng cổ da cừu để che vết thương, rồi thay áo ngắn đi làm ở tiệm.
Không xa ngõ là một tiệm bánh đậu, là kế sinh nhai của cha con ta, lúc này trước cửa chất đầy đậu nóng hổi, còn cha ta đang cúi người khuấy trong thau, lưng còng, thân hình mảnh khảnh như một cây cung gãy.
Cha mẹ lao khổ, sinh ta cực nhọc...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/giang-sau-du/chuong-2.html.]
Ta thấy mũi cay cay, vội cúi xuống bên cạnh giúp cha.
Không biết từ khi nào, trên mây rơi xuống một cơn mưa nhẹ, phía trước có tiếng xe ngựa vang lên, một chiếc xe ngựa có đỉnh bạc đi tới chậm rãi.
Chiếc xe trang trí xa hoa, tinh xảo vô cùng, trước sau có nhiều tùy tùng, dài cả trăm mét.
Hương thơm thoảng khắp nơi, tiếng nhạc du dương.
Bên đường đã đông nghẹt dân chúng đứng xem, ta mệt mỏi, liền đứng ở cửa nghỉ ngơi, từ trong xe bước ra một người trung niên, mặt trắng không râu, giọng nói lanh lảnh.
"Xin hỏi nữ lang, nhà họ Khúc đi đường nào?"
"Nhà chính Khúc thị ở phía đông thành, chi nhánh ở phía tây thành."
"Cảm ơn."
Người đó nói cảm ơn, rồi thong thả quay lại xe.
Trời mưa nhẹ, càng thêm lạnh lẽo.
Ta ngây người nhìn xe ngựa xa dần, cho đến khi mưa lạnh thấm ướt áo, hắt hơi liên tục mới vội vàng quay vào.
Phía sau, mấy người dân thấp giọng bàn tán, như sợ hãi điều gì đó.
"Đó chính là xe của Văn Chiêu quận chúa sao? Công chúa xuất hành cũng chỉ đến thế thôi!"
"Chỉ là cháu gái quý phi, thế mà kiêu ngạo..."
"Suỵt! Cũng dám nói, các ngươi không muốn sống nữa sao!"
(5)
Đêm đến, thấy cha liên tục gật gù buồn ngủ, ta bảo cha về nhà, cha lại lắc đầu: "Chỉ trách hồi môn của con ít ỏi, mới khiến nhà họ Khúc coi thường, tiệm này mở lâu thêm chút, thì có thêm chút tiền bạc..."
Ta không nghe cha càu nhàu, ép A Nhị đưa cha về nhà, chỉ mang theo A Đại tiếp tục trông tiệm.
Đêm dần khuya.
Ta đi nấu một nồi nước sôi, đang ngồi bên bàn ăn, thì thấy trên đường dài phía đối diện, một bóng người gầy cao bước chậm tới.
Người này thật kỳ lạ, trùm đầu bằng một chiếc khăn bẩn thỉu, kéo lê một chân, đứng lảo đảo, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bát mì của ta.
Ta và cha mở tiệm thế này, gặp nhiều người nghèo khó, thấy hắn nhìn chằm chằm bát mì không nói, liền múc một bát đầy đặc, đưa đến trước mặt hắn: "Lấy đi."
"Chỉ có một bát, ăn xong thì đi."
Người đó với đôi mắt lạnh lẽo nhìn ta, nhìn chằm chằm đến mức ta rùng mình.
Tuy nhiên, hắn vẫn nhận lấy.
Không nói lời cảm ơn, chỉ cúi đầu ăn vội vã.