Giang Tây nhặt xương táng - [Địa Sư Kiều Mặc Vũ 18] - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-09-12 16:25:44
Lượt xem: 87
Đền Bạch Công nằm trên núi trúc bên kia dòng sông, Bạch Công là vị thần được người Khách gia tín ngưỡng, tương tự như sự kết hợp giữa thần núi và thần đất của chúng ta.
Trong đền không có tượng thần cao lớn, chỉ có một bức tượng đá cao khoảng năm sáu mươi cm, là một ông già hiền hậu, tay cầm gậy.
Trước bức tượng có một người quay lưng lại với chúng tôi, quỳ trên đệm cỏ, nhắm mắt mơ màng buồn ngủ.
“Các người qua đây, quỳ xuống!” Nhị thúc công quát lạnh lùng, người đang quỳ giật mình tỉnh dậy, quay đầu nhìn chúng tôi. Gương mặt tròn trịa trắng trẻo quen thuộc này, Trần Tuấn Triệu chẳng khác gì hồi nhỏ.
Tôi nhướng mày nhìn cậu ta, Trần Tuấn Triệu ánh mắt sáng lên, lại giả vờ không nhận ra tôi, than thở với nhị thúc công.
“Tôi thật sự không còn sức nữa, có thể cho tôi về ngủ không?”
Nhị thúc công liếc nhìn chúng tôi.
“Ừm, trước tiên hãy đưa bọn họ qua phòng bên cạnh.”
Trà Sữa Tiên Sinh
Trong đền có hai cánh cửa nhỏ hai bên, bên trái không biết để làm gì, chúng tôi ba người bị đưa qua cửa nhỏ bên phải, vào trong là một sân nhỏ.
Tường viện không cao, góc tường trồng một hàng trúc. Người nhà họ Lưu đưa chúng tôi vào rồi khóa cửa từ bên ngoài, một nhóm người đứng trong sân hút thuốc trò chuyện.
Chờ họ đi, Trần Tuấn Triệu lập tức mặt mày tươi cười chạy tới, ôm lấy cánh tay tôi.
“Kiều Mặc Vũ, cuối cùng cậu cũng đến rồi—”
“Nếu cậu không đến tôi đã thiếu m.á.u mà chets rồi!”
Nói xong, cậu ta kéo tay áo lên, giơ trước mặt tôi. Tôi nhìn kỹ, chỉ thấy trên cánh tay trắng trẻo mập mạp của cậu ta đầy vết d.a.o nhỏ.
Tôi kinh ngạc.
“Cái này là sao, bọn họ còn dùng hình với cậu? Phải báo cảnh sát chứ!”
Trần Tuấn Triệu lắc đầu thở dài.
“Báo gì mà báo, cậu nhìn nhị thúc công kia đã tám mươi tuổi rồi, cảnh sát dám bắt ông ấy không? Hơn nữa mấy vết thương này chỉ là ngoài da, vết thương nhẹ không đủ điều kiện báo án.”
Trần Tuấn Triệu ngồi phịch xuống ghế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/giang-tay-nhat-xuong-tang-dia-su-kieu-mac-vu-18/chuong-8.html.]
“Gặp phải đám quê mùa không rõ ràng này, tôi thật sự xui xẻo.”
Trần Tuấn Triệu nói rằng, tháng này cậu vừa mới khai trương, đã gặp phải một cái xác “âm thân”. Hơn nữa cái xác đó khác thường, không biết vì sao, cậu chỉ mới nhìn một cái đã bị mê hoặc.
“Thật ra tôi chẳng nhìn rõ cái xác đó trông thế nào, chỉ cảm thấy rất thơm, không biết sao lại—“
“Haiz, sau đó bị gia đình đó đánh cho một trận, bồi thường chút tiền, chuyện này coi như xong.
“Không ngờ lần thứ hai cải táng, lại gặp tình huống giống hệt lần trước. Tôi thấy lạ quá, bình thường tôi đi nhặt xương mười lần cũng chưa gặp một lần âm thân, thế mà trong làng này âm thân như cải trắng.”
Không chỉ Trần Tuấn Triệu thấy lạ, thực ra liên tiếp hai cái xác âm thân, người trong làng cũng hơi hoảng, liền trói cậu ta đưa đến đền Bạch Công, tìm nhị thúc công hỏi tình hình.
Nhị thúc công nói, mảnh đất này đều có Bạch Công bảo hộ, tuyệt đối không có vấn đề về phong thủy.
Cái xác âm thân đầu tiên hoàn toàn là sự cố. Quan tài nhà đó đóng quá chặt, không để lại lỗ thông khí, thời gian cách nhau chỉ năm năm, không thối rữa cũng là bình thường.
Cái xác âm thân thứ hai là lỗi của Trần Tuấn Triệu.
Cậu ta đã khinh nhờn xác chết, Bạch Công giáng tội, biến cái xác thứ hai thành âm thân để cảnh tỉnh cậu ta.
Không ngờ cậu ta vẫn không chịu sửa, Bạch Công nổi giận, biến tất cả xác ch..ết trên núi quanh đây thành âm thân.
“Họ nói là tôi phải dập đầu nhận lỗi với Bạch Công, ở đây đủ nửa tháng. Mỗi ngày còn phải dùng m.á.u tươi tế lễ để thể hiện quyết tâm hối cải. Mỗi ngày cắt tôi một nhát, chêts tiệt thật!”
“Đám người này chính là bắt nạt tôi vì cha mẹ tôi c.h.ế.t sớm, không có bạn bè, không ai chống lưng!”
“Bây giờ cậu đến thì tốt rồi, tôi biết cậu giỏi võ, đi, chúng ta đá..nh ra ngoài!”
“Đá:nh cái gì mà đá//nh, bên ngoài nhiều người như vậy!”
Tôi đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy Lưu Năng Sơn đang cung kính châm thuốc cho nhị thúc công, mặt tươi cười. Không biết nói gì mà nhị thúc công ho sặc sụa, cơ thể run rẩy, cái thân già kia như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ tan ra.
Cảnh tượng này khác xa những gì tôi tưởng tượng, vốn nghĩ là hang hùm ổ rắn, không ngờ lại chỉ là một đám ông già bà già mê tín dị đoan.
Tôi và Giang Hạo Nghiên thì có thể dễ dàng đi ra, nhưng thêm Trần Tuấn Triệu béo này nữa thì khó rồi.
Hơn nữa, đối phương chỉ là đám dân làng bình thường, đến lúc ra tay nặng quá, nằm viện mấy tháng, tôi phải trả bao nhiêu tiền thuốc men đây.
Tôi quyết định chờ đến lúc đêm khuya vắng lặng rồi mới đưa Trần Tuấn Triệu đi.