Giang Tuyết - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-11-07 11:07:50
Lượt xem: 868
“Không biết hối cải.” Nói rồi, hắn đ.ấ.m một phát vào n.g.ự.c Tào Văn Kim. Tiếng đ.ấ.m không lớn, nhưng Tào Văn Kim đã trào m.á.u, phun ra cả đống, gương mặt tái nhợt, thở hổn hển không nói nổi một lời.
“Gọi các ngươi đến đây hôm nay là để cho các ngươi biết rằng, không phải ai cũng có thể nghĩ đến việc động đến Giang Tuyết. Tào phu nhân, bà thấy có đúng không?”
Tào phu nhân trông có vẻ bình tĩnh hơn.
“Nghe nói tên thợ săn mua Giang Tuyết đã gia nhập quân đội, chắc ngươi đã thăng tiến trong quân ngũ nên mới dám làm vậy phải không?”
Tiết Thụy gật đầu.
Tào phu nhân nói: “Nhưng Giang Tuyết vốn chỉ là nha hoàn mà ngươi mua về. Nay ta nguyện trả giá cao để chuộc cô ấy lại, không phải để làm nô tỳ mà là để làm chủ, sống một đời sung sướng, ngươi còn gì không hài lòng?”
Tiết Thụy đáp: “Bà cho rằng để cô ấy làm chủ là đủ, nên chẳng bận tâm cảm nhận của cô ấy. Đây mà là chủ sao? Ta thấy chẳng khác gì đối xử như thú vật đâu.”
“Ngươi có quyền quyết định thay Giang Tuyết sao?”
Tào phu nhân nhìn sang ta.
Lần này, ta can đảm bước tới đối diện bà ta.
“Ta đã nhiều lần nói rõ là không đồng ý, bà không nghe, nghĩ rằng ta chỉ giả vờ, rồi còn nhiều lần đe dọa, nói sẽ dùng tiền chuộc ta về lại.”
“Hỏi thật, bà có từng xem ta như một con người không? Tiết Thụy nói đúng, bà chỉ coi ta như một con c.h.ó thì có.”
“Giờ ta nói lại lần nữa, dù các ngươi có trả giá gấp trăm lần, ta cũng không đồng ý. Nếu có thể, ta mong rằng chẳng bao giờ phải nhìn thấy những kẻ bẩn thỉu như các ngươi.”
“Còn lão phu quân của bà, ta nhìn hắn thôi cũng đã thấy ghê tởm rồi.”
“Chỉ có bà mới xem hắn như bảo vật, bảo vệ hắn, coi hắn là báu vật mà thờ phụng. Cả đời bà chỉ khiến ta thấy thương hại.”
Lời ta vạch trần lớp mặt nạ của Tào phu nhân, sắc mặt bà ta càng thêm tái nhợt, dường như đụng đến nỗi đau sâu kín nhất trong lòng, tà váy dưới thân cũng hiện lên vài vệt đỏ thẫm.
“Nghe cho rõ, nàng ấy không đồng ý, bà có thể dẹp ý định đó đi, hoặc thôi việc lấy lòng phu quân đến cuối đời,” Tiết Thụy nói.
Tào phu nhân nhắm mắt, có vẻ như lòng đã tan nát. Tiết Thụy nói đúng, bà ấy cố đưa ta vào phủ chỉ để lấy lòng Tào Văn Kim, với hy vọng hắn sẽ đối xử tốt với con gái bà. Nhưng thật nực cười, một kẻ mà ngay cả thê tử của mình còn không đối xử tử tế, làm sao lại đối tốt với con cái của bà được?
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tào phu nhân rơi những giọt nước mắt hối hận.
Tào Văn Kim đã lấy lại chút sức, vẫn tiếp tục vùng vẫy.
“Đường huynh của ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi, lũ nô lệ bần tiện, ta nhất định bắt các ngươi trả giá!”
Ngay gần đó có một giá hoa, hắn chụp lấy, định đập vào Tiết Thụy.
“Cẩn thận!” Ta lớn tiếng cảnh báo, nhưng Tiết Thụy phản ứng chậm một nhịp. Khi hắn xoay người lại, giá hoa đã sắp giáng xuống đầu. Vào giây phút nguy nan, hắn chỉ kịp giơ tay lên che chắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/giang-tuyet/chuong-10.html.]
Nhưng ngay khi hắn vừa đỡ xong, chân Tiết Thụy bất ngờ đạp mạnh vào chỗ hiểm của Tào Văn Kim, đá văng hắn va vào tường rồi mới dừng lại.
“A!” Tào Văn Kim thét lên, ôm thân dưới gào khóc trong đau đớn, xem ra đã vô vọng trong việc có con nối dõi.
Ngay sau đó, đường ca của Tào Văn Kim, Tào Văn Bác đến. Ban đầu thấy cảnh đường đệ nằm bệt dưới đất, ông ta định nổi giận, nhưng khi Tiết Thụy lấy ra một tờ văn thư, Tào Văn Bác lập tức quỳ xuống, hứa sẽ răn dạy đường đệ, không để tái diễn chuyện này. Thấy cánh tay Tiết Thụy bị thương, ông ta còn bảo Tào Văn Kim phải bồi thường.
Việc này thật sự làm ta hả hê.
Sống đến giờ, hôm nay đúng là ngày vui vẻ nhất.
Về sau ta mới biết, cú đá đó của Tiết Thụy đã khiến Tào Văn Kim mất đi khả năng sinh con. Còn Tào phu nhân, từ hôm ấy lòng cũng nguội lạnh, chẳng bao lâu sau đã ra đi, nghe nói trước khi mất còn lẩm bẩm rằng bà đã sai lầm.
Ngược lại, Tào Văn Kim mất khả năng có con, bắt đầu chú tâm vào đứa con gái duy nhất của mình.
Xem ra con người đôi lúc phải chọn con đường khác để đạt được điều mình mong muốn.
Trên đường về, Tiết Thụy hỏi ta liệu có thấy hắn quá tàn nhẫn không.
“Nàng có thấy ta cậy thế h.i.ế.p người không? Bình thường ta không thế này, họ Tào đã hại không biết bao nhiêu phụ nữ lương thiện, những năm qua càng lúc càng ngang ngược. Ta không xử lý, sớm muộn cũng thành tai họa.”
Ta lắc đầu.
“Huynh đừng xem ta là người hiền lành cao thượng. Nếu có khả năng, e rằng ta còn cậy thế h.i.ế.p người hơn cả huynh.”
Tiết Thụy bật cười.
“Hãy cứ cậy thế h.i.ế.p người, ta cho phép.”
Ta đỏ mặt, lén bĩu môi. Ai dạy hắn nói mấy lời ngọt ngào kiểu này, vừa bá đạo vừa đáng yêu.
Tiết Thụy đem túi vàng lớn đặt dưới giường ta, bảo ta tùy ý chi tiêu. Trong quân ngũ, kỷ luật nghiêm minh, hắn phải trở lại trước khi kỳ nghỉ kết thúc.
Trước lúc đi, hắn hỏi ta đã suy nghĩ kỹ chưa.
Ta hỏi hắn suy nghĩ về chuyện gì.
Hắn đáp: “Khi nào nàng định đón rể, ta có tư cách đó không?”
Ta đỏ mặt đáp: “Chờ khi huynh khải hoàn về, ta sẽ cho huynh câu trả lời.”
“Giá!”
Tiết Thụy đi rồi, hướng tới một chiến trận khác.
Còn ta, dùng số vàng có thể tiêu thoải mái ấy để mua thêm đất, tạo nên một cánh đồng tươi tốt. Chúng ta mỗi người một hướng, chiến đấu cho mục tiêu của mình. Lần tới khi gặp lại ở đỉnh cao, ta tin cả ta và hắn đều sẽ nhận được câu trả lời như ý.
Hết.