Giao Nhân - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-06-15 16:49:27
Lượt xem: 4,003
12,
Cửa bị đẩy ra, vô số tân khách ăn dưa cứng mặt.
Khóe miệng Lam Niệu Niệu vểnh lên trời, nhưng ngay lập tức lại giả mù sa mưa chảy nước mắt.
"Công chúa điện hạ, cứ coi như Người đối với phu quân ta yêu mà không có được, cũng không thể tại hôn lễ của muội trắng trợn cướp đoạt, việc này truyền đi, ngày sau còn có ai nguyện làm phò mã?"
"Không bằng đã đến nước, công chúa cùng muội muội hầu chung một chồng, cũng có thể ngăn chặn miệng thiên hạ, chúng......"
Lời nói dừng lại, Lam Niệu Niệu từ sau đám người đi tới, nhìn thấy toàn bộ cảnh trong thư phòng, không khỏi hét rầm lên.
Trên mặt đất, thẩm dực để trần nửa người trên, thống khổ che nửa người dưới.
Mà ảnh vệ của ta khóc đến"Lê hoa đái vũ" , ngoại bào bị kéo xấu, xương quai xanh bên trên còn có vài chỗ mập mờ.
"A! Công chúa điện hạ! Phu quân ta đến tột cùng phạm vào sai lầm gì lớn mà Người lại nhẫn tâm mưu hại?"
Lam Niệu Niệu chỉ vào người của ta, trong tay còn đang cầm chủy thủ nhỏ máu, cùng vết thương chói mắt trên n.g.ự.c Thẩm Dực, biểu lộ giận dữ.
"A, " Ta cười nhạo một tiếng, Thanh Châu lập tức hiểu ý, đưa nàng nhấn xuống quỳ gối trước mặt ta.
"Đều nói giao nhân trí tuệ hơn người, nhưng ta làm sao lại gặp kẻ mắt mù tâm cũng mù như ngươi?"
Mang lưỡi đao nhuốm m.á.u đập nhẹ trên mặt nàng, ta hận không thể gi nàng ta ngay tại chỗ.
"Thẩm dực ép buộc ảnh vệ hoàng gia, tư thông bất thành, đồi phong bại tục."
"Dựa theo luật pháp triều ta, phải thiến làm thái giám."
Chỉ một câu nhẹ nhàng, v-ậy mà trong nháy mắt, sắc mặt Lam Niệu Niệu trắng bệch
"Không, không, rõ rang ngươi đã uống......"
Nàng ta chưa nói hết câu đã im bặt, bất tri bất giác nhìn vào đôi mắt rừng rực hận thù của ta
"Không biết hối cải, vậy mang kim đao ra đây!"
Kim đao, chính là dụng cụ để thiến cả nam lẫn nữ.
Chỉ một đao hạ xuống, nam nữ đều không thoát.
Thấy ta định làm thật, Lam Niệu Niệu cuối cùng cũng biết sợ.
Dù sao, huyễn cảnh của ả ta, cũng phải dựa vào giao hợp mới có thể hoàn toàn khống chế.
"Công chúa tha mạng!"
Lam Niệu Niệu tâm không cam tình không nguyện quỳ xuống, "Vì bồi tội với điện hạ, muội muội nguyện......"
Nàng lộ vẻ mặt xoắn xuýt, cuối cùng là khẽ cắn môi, nhắm mắt lại.
"Dâng lên giao nam đồng tộc, nhập phủ phụng dưỡng công chúa điện hạ."
Mọi người đều hít sâu một hơi.
Trên đời này, giao nhân vốn cũng không nhiều, thế mà tập trung hết vào phủ công chúa?
Thanh Châu đứng bên cạnh, mặt sa sầm xuống.
13,
Trên xe ngựa hồi phủ, bầu không khí trầm mặc.
Thanh Châu cau mày, tựa hồ đang cố gắng hồi tưởng lại mọi chuyện trước khi mất trí nhớ
Trong tim ta cũng rối bời.
Đời trước, không hiểu tại sao lại sinh ra một giao nhân non, ta cũng đã từng nghi ngờ có đồng lõa.
Nhưng điều tra cổ tịch mới biết, chỉ cần ăn thịt giao nhân, nữ tử liền có thể mang thai giao nhân con.
Nhưng muốn mang thai và sinh ra thì phải chịu thống khổ cao hơn phụ nữ bình thường mang thai mấy trăm lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/giao-nhan/chuong-5.html.]
Trách không được, thời gian mang thai ở đời trước, ta đau đến tận xương tủy, có một thời gian dài, bản thân còn nghĩ đến việc tự sát.
Mà giao nhân đẫ bị ta ăn thịt kia, chủ yếu là do Thẩm Dực bắt
Tất cả được nấu thành một bát canh cá, dù cho ta ngửi mùi liền nôn ọe, Thẩm Dực vẫn kiên trì bắt ta ăn nửa tháng.
Nghĩ đến đây, hận ý trong lòng ta cầng sâu.
Vì trả thù ta đã "Sát hại" Lam Liệu Liệu, hắn lại phát rồ đến tình trạng như thế.
Ta buông lỏng nắm tay, phân phó Ảnh vệ, đêm nay lặng lẽ đi thiến Thẩm Dực liền ngay và lập tức.
Sau khi hồi phủ, Thanh Châu lấy ra một viên trân châu tỏa sáng.
Lẩm bẩm ngôn ngữ của giao nhân mà ta nghe không rõ.
Một lát sau, hạt châu biến thành màu đỏ.
"Đây là ý gì?"
Thanh Châu nghiêm túc: "Giao châu nói rằng, nơi này ngoại trừ ta, không có nam giao nhân thứ hai."
Ta cảm thấy kinh hãi.
Sau đó vỗ vỗ tay Thanh Châu , "Không sợ, dù thế nào cũng sẽ không phải yêu ma quỷ quái gì đâu."
Chạng vạng tối, khi mặt trời xuống núi, mặt trăng treo trên đầu cành.
Một nam nhân dáng người hơi thấp nhưng ngũ quan tinh tế xuất hiện tại cửa phủ đệ.
Hắn nói mình là là giao nhân Lam Niệu Niệu đưa tới phục thị công chúa.
14,
Thanh Châu không dám tin, đi lại và ngửi xung quanh kẻ kia nửa ngày, cuối cùng nhíu mày ủ rũ.
Xem ra, hắn thật là giao nhân.
Vốn đã an bài Lam Xuyên ngủ ở sương phòng phía xa.
Nhưng nửa đêm, khi ta xoay người lại, dưới ánh trăng ánh trăng, đối diện một đôi mắt màu xanh đậm..
Trong lòng giật thót, ta liền muốn đứng dậy.
Nhưng cái đuôi kia lại chăm chú quấn chặt lấy bờ eo của ta, bỗng nhiên đem ta kéo vào trong ngực.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bàn tay không lớn lắm bắt đầu sờ lung tung trên người ta, thuần thục vén váy lên.
Đôi mắt xinh đẹp nhìn ta chằm chằm, mặt mày đều ánh lên ý cười, hắn cắn lỗ tai của ta, thanh âm vừa nhẹ lại mê hoặc.
"Điện hạ, nô gia sẽ làm cho Người dễ chịu ~"
"Nô gia cam đoan có thể làm cho người yêu thích như Dư Thanh Châu đã làm ~"
Nói xong, hắn liền bóp lấy eo ta, thân thể nóng h.ổi trườn tới.
Sáng sớm hôm sau, Lam Xuyên xoa eo từ trên giường tỉnh lại.
Thấy trên mặt đất đầy y phục của ta, hài lòng cười.
"Điện hạ, " Hắn xấu hổ mặc thêm áo.
Nhìn những vết đỏ trên cổ ta, ánh mắt càng thêm đắc ý.
"Điện hạ đem Dư Thanh Châu đuổi đi có được hay không? Nô gia ghen, không muốn cùng người khác chia sẻ điện hạ."
Ta cố gắng né tránh, từ trên giường đứng dậy.
"Đương nhiên."
"Phủ công chúa này của ta, chỉ cần một nam giao nhân mà thôi."