GIÁO VIÊN CHỦ NHIỆM CỦA CON GÁI - Chương 03
Cập nhật lúc: 2024-09-02 19:18:16
Lượt xem: 6,185
Tiếp đó, cô ta gửi ảnh trang phục biểu diễn cùng tên và địa chỉ cửa hàng.
Nhiều phụ huynh lập tức trả lời trong nhóm:
"Vâng, cô giáo Ngô!"
"Đã nhận, cảm ơn cô giáo!"
"Đã nhận, cô giáo Ngô vất vả rồi!"
...
Tôi thấy lạ, hồi Hữu Hữu học mẫu giáo, trang phục biểu diễn đều mua trên Taobao, nhiều mẫu mã mà lại rẻ.
Lần này tại sao phải đến tận cửa hàng chỉ định để mua?
Nghĩ đến Ngô Ngọc Kiều lắm mưu nhiều kế, chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.
Vậy nên tôi đã gọi điện thẳng đến cửa hàng đó.
"Xin chào, cho hỏi trang phục đặt cho lớp 1 trường Tiểu học Dục Tài giá bao nhiêu một bộ ạ?"
"Bé trai, bé gái ạ."
"Đắt vậy, mua theo nhóm chắc có giảm giá chứ?" Tôi thật sự lo mình nghe nhầm.
"600 tệ, đây đã là giá ưu đãi rồi." Giọng nhân viên bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Vậy tại sao của đồng phục của bé gái lại đắt hơn hai trăm tệ?" Tôi lại hỏi thêm một câu.
"Cô giáo Ngô đã yêu cầu thêm phụ kiện cho bé gái." Nhân viên nói xong liền cúp máy.
Tôi không cam lòng, lấy ảnh bộ quần áo đó tìm trên Taobao, quả nhiên có mẫu giống hệt, hơn nữa giá nam nữ đều như nhau, chỉ có vài chục đồng.
Nếu tính theo chênh lệch này cho cả lớp học, cô ta có thể nhận được khoản hoa hồng lên đến hơn hai mươi nghìn tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/giao-vien-chu-nhiem-cua-con-gai/chuong-03.html.]
Quá đáng thật, lòng dạ của cô giáo Ngô Ngọc Kiều này thật là đen tối.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, tôi nhận thấy năm học vừa mới bắt đầu, không thể để giáo viên hình thành thói quen coi phụ huynh là "con gà đẻ trứng vàng" để trục lợi được.
Vì vậy, tôi đã chụp màn hình bộ trang phục tương tự trên Taobao và gửi vào nhóm chat.
“Cô giáo Ngô, trên mạng có bán trang phục biểu diễn tương tự mà giá lại rẻ hơn rất nhiều so với cửa hàng đấy.”
Ngô Ngọc Kiều không thể ngồi yên, bắt đầu gây áp lực trong nhóm chat:
“Chất lượng của bộ trang phục cao cấp này không thể so với hàng trên Taobao được. Hơn nữa, do thời gian gấp rút, tôi đã đặt trước lô trang phục biểu diễn này với cửa hàng rồi, không thể hủy được.”
Các phụ huynh khác thấy thái độ của cô ta cứng rắn như vậy, ai cũng im lặng.
Lúc này, không ai muốn làm chim đầu đàn, sợ rằng giáo viên sẽ trù dập con mình.
Thấy phụ huynh không nói gì, Ngô Ngọc Kiều tưởng rằng mình đã "đè bẹp" được mọi người, liền nhanh chóng đưa ra yêu cầu thứ hai.
“Để đảm bảo hiệu quả trên sân khấu, tôi đã mời chuyên gia trang điểm chuyên nghiệp để trang điểm cho các em vào ngày diễn, phí là mấy chục đồng một người.”
Lần này, nhiều phụ huynh không thể chịu đựng nổi nữa.
Dù sao thì nhà ai cũng không phải là mỏ vàng, một buổi biểu diễn trong trường mà tốn gần cả ngàn tệ, thật sự là quá đáng.
Mẹ của La Tử Hạo là người đầu tiên lên tiếng: “Cô giáo Ngô, cách sắp xếp này không hợp lý. Nhiều gia đình không thể dễ dàng chi trả số tiền này. Tôi đề nghị chúng ta dùng trang phục trên Taobao và trang điểm đơn giản thôi.”
Lần này Ngô Ngọc Kiều tức giận, thẳng thừng nói với mẹ của La Tử Hạo: “Nếu chị cảm thấy khó khăn thì La Tử Hạo không cần tham gia buổi biểu diễn này, ngoài ra sau này các buổi biểu diễn khác cũng không cần tham gia nữa.”
Câu nói này của cô ta như chọc vào tổ ong vò vẽ.
Mẹ của La Tử Hạo không ngần ngại đáp trả: “Cô giáo Ngô, nếu cô gặp khó khăn về tài chính thì có thể nói thẳng. Chúng tôi vì mặt mũi của con cái mà có thể giúp đỡ, nhưng cô không cần phải ăn chặn như vậy.”
Tôi lập tức nói thêm vào: “Đúng vậy đó cô giáo Ngô, cách làm của cô thật khó coi.”
“Hơn nữa tôi cảnh cáo cô, nếu La Tử Hạo không được tham gia buổi biểu diễn này, tôi sẽ mang toàn bộ tin nhắn trong nhóm lên báo cáo với phòng giáo dục, để xem họ nói thế nào.”