Gió Mới Nơi Thành Phố Hoa - 12.
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:52:02
Lượt xem: 161
Vì thế, tôi lập tức giơ tay tát anh một cái.
Anh sững sờ, rồi lập tức giận dữ.
Anh nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi vào Cục Dân Chính.
“Được, ly hôn thì ly hôn! Loại nội trợ không công việc như cô, để rồi xem cô sẽ sống ra sao, đừng có quay về khóc lóc cầu xin tôi!”
Tôi bảo anh yên tâm, tôi sẽ không khóc, tôi sẽ cười, và mỗi ngày tôi sẽ cười thật hạnh phúc.
Nhìn tờ giấy ly hôn trong tay, lần đầu tiên tôi thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Về phần bố mẹ tôi, sau khi biết không thể khuyên can, họ mắng tôi là đứa con bất hiếu.
Nhưng rồi họ quay lại, g.i.ế.c con gà mái già nuôi bao năm ở nhà, nấu thành nồi canh mang đến cho tôi bồi bổ sức khỏe.
Trong túi còn có một chiếc thẻ, đó là tiền dưỡng già mà họ tích cóp bao nhiêu năm nay.
“Giờ con ly hôn rồi, sống một mình chắc chắn không dễ dàng, bên cạnh cũng không có người đàn ông nào đỡ đần, có thêm tiền vào để bố mẹ khỏi phải lo lắng.”
Tôi không nhận tấm thẻ đó, bố mẹ cuống lên, mắt đỏ hoe, nhét tấm thẻ vào túi tôi.
“Ly hôn thì bố mẹ không cản con được, nhưng bố mẹ lại không thể để con từ chối tấm lòng này. Bố mẹ đã rất lo cho con rồi, nếu con không nhận tấm thẻ này, có phải là muốn bố mẹ tức c.h.ế.t không!”
Nước mắt họ vẫn nóng hổi, rơi trên tay tôi, khiến tôi có chút đau lòng.
Không còn cách nào khác, tôi đành nhận tấm thẻ ấy.
Vì chỉ khi như vậy, bố mẹ mới có thể yên lòng, không còn mất ngủ mỗi đêm.
Còn về chiếc thẻ đó, tôi tất nhiên không đụng đến một đồng nào.
Đó là số tiền bố mẹ dành dụm bao năm, vốn dĩ phải dùng để phòng khi tuổi già, không nên lấy ra để giúp đỡ tôi.
Còn tờ vé số, từ đầu đến cuối, tôi không định kể cho bố mẹ biết.
Tôi biết rằng bố mẹ là những người yêu thương tôi nhất trên đời.
Nhưng tư tưởng của chúng tôi không đồng nhất, nên số tiền lớn này chắc chắn sẽ gây ra xung đột giữa chúng tôi.
Nhà có nhiều họ hàng, bố mẹ lại trọng thể diện, rồi sẽ thêm một đống chuyện rắc rối khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gio-moi-noi-thanh-pho-hoa/12.html.]
Còn Kỳ Mục, bố mẹ rất thương đứa cháu ngoại này, mười phần chắc chín sẽ muốn giữ số tiền này cho nó sau này cưới vợ.
Nhưng tôi không muốn vậy, nên tốt nhất là không nói, để tránh rắc rối.
Có giấy ly hôn, tôi mới đi nhận thưởng từ tờ vé số.
Nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng, tôi có cảm giác như trời quang sau cơn mưa, thấy rằng từ giờ mỗi ngày tôi đều có thể thấy cầu vồng.
Số tiền ấy đủ để tôi chẳng cần làm gì trong suốt phần đời còn lại mà vẫn có thể sống vui vẻ.
Còn tấm thẻ mà bố mẹ đưa, mỗi tháng tôi sẽ chuyển một khoản vào đó, xem như dành dụm tiền dưỡng già cho họ.
Còn tôi, từ nay không còn bị ràng buộc bởi chồng con, trời rộng đất lớn, tôi tha hồ tự do.
Tiền trong thẻ nhiều quá, tôi đã mua hết những thứ mình muốn trong thời gian ngắn nhất.
Sau bao ngày ăn uống vui chơi thoả thích.
Tôi lại kiếm cớ, mua thêm đồ gửi về cho bố mẹ. Họ gọi điện bảo tôi đừng gửi nữa, bắt tôi phải trả lại.
Cho đến khi tôi bảo rằng tất cả đều không thể trả lại, bán đi cũng lỗ nhiều, họ mới chịu ngừng.
Lại mắng tôi vài câu, cấm tôi tiêu xài phung phí.
Khi mở video trò chuyện, tôi thấy bố mẹ mặc những món đồ tôi đã mua, vui vẻ khoe với mọi người xung quanh rằng đó là do con gái tặng, trông họ vui vẻ vô cùng.
Tình cờ, tôi nghe vài tin tức về Kỳ Văn và Kỳ Mục, hầu hết đều liên quan đến Hứa San San.
Kỳ Văn vốn đã rất thích Hứa San San từ trước, giờ ly hôn rồi, hai người tự nhiên càng gần gũi hơn.
Kỳ Mục thì vui vẻ gọi cô ta là “mẹ Hứa,” ngoan ngoãn hết mức khi ở trước mặt cô ấy.
Có lẽ, họ cố tình khoe khoang trước mặt tôi.
Họ đã đổi không biết bao nhiêu số điện thoại, gửi đến tôi đủ loại tin nhắn đa phương tiện, trong đó đều là những bức ảnh chụp chung của ba người họ.
Cảnh tượng ấm áp hạnh phúc, thật sự giống như một gia đình hoàn hảo.
Cũng may, tôi chạm vào n.g.ự.c mình, trái tim giờ đây đã không còn đập loạn nhịp vì họ nữa.