Gió Tây Thổi Bạch Chỉ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-17 15:35:11
Lượt xem: 1,235
Ta và Tạ Thời Cảnh, vốn định cuối năm nay sẽ thành thân.
Ta đã mười chín tuổi, nếu kéo dài thêm nữa thật sự là không ổn.
Lý do kéo dài lâu như vậy, không gì khác ngoài việc hắn không thích ta.
Hôn sự này là do ông nội hắn ép buộc, mà Tạ Thời Cảnh lại là một kẻ nổi loạn nhất.
Năm hắn mười lăm tuổi, không biết nổi điên gì, vứt bỏ tước vị cha truyền con nối trong nhà, nói muốn tự mình lập công danh.
Hắn vốn chỉ thích chọi gà, đá chó, chẳng ai tin hắn.
Hắn nổi điên, cầm kéo cắt tóc mình thành một mớ hỗn độn.
Như vậy không thể gặp người khác, chỉ có thể nhốt mình trong nhà đọc sách.
Đợi đến khi tóc dài ra, hắn cũng đã thi đỗ cử nhân.
Người khác mười năm đèn sách, hắn học dồn ba tháng, suýt nữa thì giành được vị trí đầu bảng.
Tiến thêm một bước nữa là thi đỗ tiến sĩ, hắn lại không có động tĩnh gì.
Nghỉ ngơi một thời gian, để lại một bức thư, chạy đến biên quan tòng quân.
Tạ Thời Cảnh là con trai độc nhất của Tạ gia ba đời, sao có thể chịu được bất kỳ tổn thất nào, người nhà viết thư cho Thôi tướng quân trấn thủ biên quan, xin thay mặt chăm sóc, Thôi tướng quân cũng nhanh chóng hồi âm, đừng nói là chưa từng gặp Tạ gia đại công tử, trong quân của ông, thậm chí ngay cả người họ Tạ cũng không có.
Chuyện này khiến Tạ gia náo loạn, cuối cùng là nhị thúc của hắn đích thân đến biên quan, cho những tân binh xếp hàng, xem từng người một, cuối cùng cũng tìm được Tạ Thời Cảnh.
Hóa ra Tạ Thời Cảnh đó, đổi tên thành Triệu Ngũ ca, không dựa vào quan hệ gia đình, giấu tên đổi họ làm một tiểu tốt.
Hắn là kẻ liều lĩnh, khi bị nhị thúc tìm thấy, đã làm đến chức Bách phu trưởng, dưới trướng quản lý trăm người.
Nếu nhị thúc của hắn đến muộn hơn một chút, e rằng đã làm đến chức Thiên phu trưởng rồi.
Sau khi Tạ Thời Cảnh trở về Kinh đô, Tạ gia dùng gia pháp, đánh hắn một trận thừa sống thiếu chết.
Nhưng hắn là người kiêu ngạo như vậy, sao có thể sợ bị đánh.
Vết thương vừa lành, hắn nói sĩ nông công thương, thương đứng cuối cùng, hắn muốn xem cho rõ ràng, thương là như thế nào, thế là muốn đi buôn bán.
Lần này thật sự khiến mẹ hắn tức giận, không phải muốn làm ăn buôn bán sao, vậy thì đi đi. Tạ Thời Cảnh bị đuổi ra khỏi nhà, chỉ mang theo hai bộ quần áo cùng với năm lượng bạc bị ném ra ngoài.
Tạ Thời Cảnh cũng không tức giận, vác bọc quần áo lên, một đường đi đến Dương Châu. Qua nửa năm sau trở về, việc đầu tiên khi vào Kinh là dùng một nghìn lượng bạc mua lại tửu lâu cao nhất Trường An, đổi tên thành Vọng Nguyệt Lâu, tặng cho mẹ làm quà mừng thọ.
Ai mà không biết, Tạ gia chủ mẫu, khuê danh Ngọc Giám, chính là một vầng trăng sáng trên trời.
Lúc này, hướng gió bàn tán về Tạ Thời Cảnh trong Kinh đô đã thay đổi.
Công tử bột ăn chơi trác táng ở thành Thượng Kinh thì nhiều, có ai giống Tạ Thời Cảnh làm gì cũng xuất sắc như vậy?
Xuất thân thế gia, tướng mạo tuấn tú, lại còn có năng lực.
Có lẽ cho dù hắn đi ăn xin cũng có thể xin được cả núi vàng.
Tạ Thời Cảnh cái gì cũng tốt, chỉ là hôn sự đã định không tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gio-tay-thoi-bach-chi/chuong-1.html.]
Đó là hôn sự mà ông nội hắn đã định khi còn sống, định với tiểu thư Lạc Xuyên Tống gia.
Lúc đính hôn, đương nhiên là môn đăng hộ đối, hai nhà là thế giao, là một mối nhân duyên tốt nhất. Đáng tiếc hôn sự này được định ra chưa được mấy năm, nam nhân Tống gia đều tử trận, gia tộc Tống gia lớn như vậy, chỉ còn lại Tống Bạch Chỉ là nữ nhi duy nhất.
Tống gia sa sút, nghe nói tiểu thư Tống gia đó, đao thương của tổ tiên truyền lại một chút cũng không học được, lại còn mắc bệnh con nhà giàu, yếu ớt, bao nhiêu năm nay, ngay cả Kinh đô cũng chưa từng đến một lần, sống ẩn dật ở Lạc Xuyên, lớn lên ở vùng quê.
Tuy tiểu thư Tống gia là con cháu nhà danh môn nhưng nàng chỉ là một cô gái mồ côi, gả cho Tạ gia đại công tử bây giờ, thật sự là có chút trèo cao.
Tạ gia ngoài miệng không nói rõ nhưng cũng không biết là cố ý hay vô tình, Tạ gia chủ mẫu lại có quan hệ đặc biệt tốt với phu nhân của Trương Thượng thư ở Hộ bộ, Trương Thượng thư nắm giữ tài chính thiên hạ, trong nhà chỉ có nữ nhi của đại phu nhân là chưa xuất giá, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, là tiểu thư khuê các hàng đầu ở thành Thượng Kinh.
Có lẽ ngày nào đó sẽ hủy hôn ước cũ, định ra hôn ước mới cũng nên.
Những lời này ta đã nghe từ khi cách Kinh đô tám mươi dặm.
Đương nhiên, đây đều là suy nghĩ của cha mẹ, trưởng bối.
Còn bản thân Tạ Thời Cảnh, chính là thiếu niên đắc ý phong lưu, ‘Cưỡi ngựa dừng bên cầu dốc, khắp lầu son thiếu nữ vẫy gọi’.
Lúc vào cổng thành, vừa vặn nghe thấy chuyện tình ái của Tạ Thời Cảnh và Lý Bồng Bồng.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Lưu Thanh Sơn đánh xe không nhịn được, đá mạnh vào gốc cây khô ven đường.
Gốc cây khô đó vốn to bằng một người ôm, cú đá này của hắn dùng hết mười phần sức lực của người luyện võ, gốc cây khô ầm một tiếng gãy đôi.
Ta nhìn vết gãy ngang bằng phẳng đó, nghĩ gãy cũng tốt.
Có vài chuyện, dù sao cũng phải có một cái kết.
Đúng lúc giữa trưa, thời điểm nóng nhất trong ngày, người bán trà lạnh ven đường cũng chui vào dưới mái hiên trốn nắng.
Chiếc xe ngựa cũ kỹ dừng trước cửa Tạ gia, người bán trà chỉ liếc mắt nhìn rồi lại phe phẩy quạt tiếp tục tán gẫu.
Cho đến khi thiếu nữ mặc áo lụa mỏng màu xanh nhạt bước xuống xe.
Như hoa lan trong khe núi, khí chất thoát tục, người bán trà nhất thời không nói nên lời.
Ta gõ cửa Tạ gia.
"Ai vậy?"
"Tống gia Bạch Chỉ."
"Tống gia? Tống gia nào?"
Thời tiết nóng nực, người gác cổng đang bực bội, thấy bên ngoài là một cô nương xinh đẹp, lại cố gắng kìm nén cơn giận.
Lúc này phía sau truyền đến tiếng ồn ào, có người bán trà hiểu biết rộng nhận ra hoa văn trên chiếc xe ngựa cũ kỹ.
Đó là Liệt Dương Hóa Hải, ánh dương rực rỡ như lửa cháy.
Chính là gia huy của Tống gia ngày xưa.
Ta mỉm cười với người gác cổng, giọng nói không lớn nhưng lại gây chấn động.
"Làm phiền thông báo với gia chủ Tạ gia”
"Lạc Xuyên Tống gia, đặc biệt đến để từ hôn!"