Gió Tây Thổi Bạch Chỉ - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-10-17 15:44:47
Lượt xem: 1,417
Khi đóa mai đầu tiên của mùa đông nở rộ, ta bái biệt Hoàng hậu nương nương.
Đã ngắm nhìn phồn hoa Thượng Kinh quá lâu, ta nên trở về Lạc Xuyên rồi.
Đó mới là nhà của ta.
Trước khi ta đi, Hoàng hậu nương nương đích thân vấn tóc cho ta. Bà tặng ta một cây trường thương, chính là cây thương bà từng sử dụng.
Bà nói cây thương này để trong thâm cung, bà cũng không dùng đến nữa.
Chi bằng để ta mang theo về Lạc Xuyên, nếu gặp được người hữu duyên, có thể một lần nữa lên lưng ngựa ra trận, cũng coi như không còn gì tiếc nuối.
Ta chưa từng nghĩ tới Tạ Thời Cảnh sẽ đợi ta ở cổng cung.
Vừa ra khỏi cổng cung ta đã bị hắn gọi lại.
Hắn gầy đi rất nhiều, tuy tóc tai vẫn được vấn gọn gàng nhưng vẫn toát ra vẻ tiều tụy.
Lưu Thanh Sơn không chút do dự định tiến lên đuổi hắn đi.
Giờ đây gặp lại, ta cao hơn hắn một bậc, vẫn giữ khoảng cách ba bước, không được đến gần.
Tạ Thời Cảnh vượt qua Lưu Thanh Sơn nhìn ta, cười gượng gạo.
"Giữa ta và nàng hà cớ phải như vậy, giữa thanh thiên bạch nhật ta có thể làm gì nàng chứ? Ta chỉ muốn nói với nàng vài câu."
Ta bỗng nhớ tới lần đầu gặp gỡ, hắn ôm mỹ nhân trong lòng, khí phách hăng hái biết nhường nào.
Nhớ lại yến tiệc Quỳnh Hoa, trong mắt Tạ Thời Cảnh vẫn còn vẻ kinh ngạc.
"Ta không ngờ, sáo của nàng lại thổi hay như vậy."
Ta thản nhiên nói: "Sáo của ta vẫn luôn thổi rất hay, chỉ là ngươi không biết thôi."
"Khúc Phá Trận kia, ta ở trong quân cũng thường nghe. Năm đó ta mười lăm tuổi, bỏ nhà đi tòng quân, ta không muốn đi qua Lạc Xuyên nên đã cố ý đi về phía bắc, đến chỗ Thôi tướng quân. Nàng nói xem... Năm đó nếu ta đi về phía nam, sớm quen biết nàng... Liệu có phải sẽ có một kết cục khác không?"
Hôn sự của Tạ gia và nhà Trương Thượng thư cuối cùng cũng không thành.
Còn về phần Lý Bồng Bồng, dạo này mọi chuyện ồn ào quá lớn, thanh danh của Tạ gia bị chà đạp, lão gia Tạ gia nổi giận với nàng ta, đích thân ra lệnh cho nàng ta trở về nhà riêng ở Tứ Tỉnh, Dương Châu, cả đời không được vào kinh, không bao giơ được bước vào Tạ gia thêm một bước nào nữa.
Tạ Thời Cảnh đi lòng vòng một vòng lớn, cuối cùng chỉ nắm được một nắm cát bụi trong gió.
Buông tay ra, liền chẳng còn gì cả.
Gió thổi tung vạt áo hắn, kiêu ngạo như Tạ Thời Cảnh, giờ phút này cũng phải thừa nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gio-tay-thoi-bach-chi/chuong-10.html.]
Hắn đi sai một nước, thua cả ván cờ.
Thất bại cùng hối hận như một thanh đao sắc bén cắm vào lồng n.g.ự.c hắn.
Hắn như bừng tỉnh, ngơ ngác hỏi:
"Đây là báo ứng sao?"
Ta ngước mắt nhìn hắn, có chút ngạc nhiên.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Một lát sau, ta nói với hắn, không phải.
"Tạ Thời Cảnh, ngươi chẳng qua là bỏ lỡ ta, đây không phải là báo ứng của ngươi.”
"Cũng như ta đã nói với Hoàng hậu nương nương, báo ứng của ngươi chính là tính cách của ngươi.”
"Ngươi không thích con đường mà gia đình đã sắp đặt sẵn, luôn muốn tự mình mở đường, muốn được mọi người tán thưởng.”
"Nhưng thành công là ở sự kiên trì.”
"Cho dù ngươi có tài năng kinh bang tế thế, cũng không thể nào chuyện gì cũng làm nửa chừng rồi bỏ dở.”
"Ngươi thông minh hơn người, lại có gia tộc làm hậu thuẫn, muốn có được thứ gì đều quá dễ dàng, bởi vì quá dễ dàng nên ngươi không biết trân trọng, những thứ tốt đẹp ngươi cũng không giữ được, đó chính là tính cách của ngươi.”
"Cũng là báo ứng của ngươi."
Ta hướng Tạ Thời Cảnh khẽ hành lễ.
"Từ nay về sau đường ai nấy đi, mong quân tự bảo trọng.”
"Không hẹn ngày gặp lại."
Cách kinh thành hai mươi dặm, tiếng sáo dần vọng lại.
Tiếng sáo phóng khoáng, tự do tự tại, tựa như sóng triều biển xanh dâng trào.
Tiếng sáo hay như vậy, ta chỉ từng nghe thấy trong yến tiệc Quỳnh Hoa mà thôi.
Ta lắng nghe hồi lâu, cuối cùng lấy cây tiêu ra.
Tiếng tiêu du dương, tựa như ánh trăng sáng vằng vặc soi tỏ biển cả, là một khúc nhạc đáp lễ.
Trong yến tiệc Quỳnh Hoa hôm đó, ta nhất thời nghĩ ngợi lung tung, sinh ra cảm giác bi thương, may nhờ tiếng sáo của chàng đã khai thông tâm trí.