GIỌNG NÓI CỦA EM - 10
Cập nhật lúc: 2024-10-23 19:34:07
Lượt xem: 1,508
Dưới ánh đèn lạnh lẽo, gương mặt nghiêng của Vệ Lan hiện lên hoàn mỹ.
Lúc này, trong tai nghe của anh, đồng đội đã bắt đầu than thở:
- "Này, anh là chỉ huy mà, tập trung vào bản đồ chính, để mạng lại cho bọn em chứ?"
Vệ Lan khẽ hừ một tiếng: "Xin lỗi, bạn gái đang nhìn, không kìm được."
"Chết tiệt, đừng chơi như thế chứ? Bạn gái tôi cũng đang xem đấy…"
Vệ Lan ngừng lại một chút, rồi nhấc s.ú.n.g lên lần nữa: "Xin lỗi nhé, đây là năm đầu chúng tôi tái hợp, các cậu nhường chút đi, tôi thực sự cần chiến thắng này."
Tối hôm đó, Vệ Lan lập kỷ lục hạ gục cao nhất lịch sử, kèm hơn hai mươi pha highlight, dẫn dắt cả đội giành chức vô địch.
Khán giả hò reo cuồng nhiệt.
"Ôi trời, trận cuối của anh ấy như một huyền thoại sống vậy!"
"Chưa bao giờ thấy một chỉ huy trực tiếp xông lên như thế, cách chỉ huy đúng là tuyệt đỉnh…"
"Ôi ôi, đã tải video về rồi, phải xem đi xem lại!"
Nửa tiếng sau trận đấu, bản ghi âm buổi liên lạc giữa các đồng đội được công bố.
Không ngoài dự đoán, đoạn ghi âm nhanh chóng lên thẳng hot search.
Cộng đồng mạng cười cợt:
"Mai tôi xin làm bia đỡ đạn cho anh, để g.i.ế.c tôi góp vui cho chị dâu!"
"Vệ Lan đánh game bao năm, hôm nay lần đầu vuốt keo tóc phải không? Định làm chị dâu ngất ngây à?"
Vệ Lan bị đội kéo vào phòng tiệc, mãi không ra.
Vì còn việc cần xử lý, tôi không thể đi ăn cùng họ.
Sau khi tiệc tàn, tôi quay lại đón Vệ Lan.
Từ xa, đã thấy anh đứng tựa vào cột cửa, áo khoác quấn quanh người, ngả nghiêng trong cơn gió lạnh.
Tôi vội xuống xe, chạy đến sờ trán anh: "Say rồi à?"
Đôi mắt Vệ Lan mờ mịt, nhưng khi nhìn rõ là tôi, anh khẽ ừ: "Khó khăn lắm mới trốn ra được."
"Anh đang đợi Triệu Phàm Âm tuyệt vời đón Vệ Lan tuyệt vời về nhà."
Anh uống say, nói năng linh tinh, khiến tôi bật cười.
Tuyết sau lưng mỗi lúc một lớn.
Vệ Lan tháo khăn quàng, quấn quanh cổ tôi, kéo tôi vào lòng anh.
Hơi thở ấm áp xen lẫn mùi rượu thoảng qua.
"Triệu Phàm Âm, anh kiếm được tiền rồi."
"Anh sẽ thuê luật sư giỏi nhất cho em."
Lồng n.g.ự.c ấm áp của Vệ Lan ngăn cách cơn gió lạnh bên ngoài.
Nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ, tôi nói: "Luật sư vừa gọi cho em. An Khê đã bị bắt. Cô ta muốn gặp em."
"Em trả lời sao?"
"Em bảo không gặp."
Vệ Lan dụi nhẹ vào má tôi: "Tốt lắm. Anh cũng đã đàm phán xong với công ty, từ giờ anh có toàn quyền tự chủ."
Tôi bỗng hiểu quyết định của anh đêm đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/giong-noi-cua-em/10.html.]
Chiến đội Viễn Chinh không phải đội mạnh.
Đồng đội ban đầu chẳng khác nào một mớ hỗn độn.
Không ai nghĩ họ sẽ vào chung kết.
Nhưng Vệ Lan vẫn quyết tâm đến đó.
Hai tháng tập huấn kín, chẳng ai biết anh đã nỗ lực đến nhường nào.
Anh chỉ muốn có được sức mạnh thật sự của riêng mình, không bị ai kiểm soát.
Vệ Lan lấy điện thoại, chia sẻ thông báo từ cảnh sát được đăng vài phút trước.
Rồi chúng tôi cùng chờ đợi.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tin tức ấy đã leo lên hot search:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Triệu Phàm Âm không đạo văn" — sáu chữ đỏ chói trên bảng xếp hạng.
Bông tuyết rơi xuống màn hình, tan thành giọt nước.
Cũng như lớp sương mù trong lòng tôi bao năm qua tan biến.
Bầu trời đỏ rực.
Tuyết trắng dày đặc rơi phủ kín mọi thứ.
Sau nửa đêm, là đêm giao thừa.
Tôi nắm tay Vệ Lan, bước đi giữa cơn bão tuyết.
Nhớ lại trận đấu đầu tiên của anh.
Tôi đã ngồi xe khách bảy tiếng, chờ bên ngoài sân thi đấu để lấy một huy hiệu kỷ niệm nhỏ bé.
Bất giác, nỗi buồn dâng lên.
"Vệ Lan, khi anh vứt bỏ huy hiệu của em, em thực sự nghĩ anh rất ghét em."
Vệ Lan sững người, vội giải thích: "Anh không ghét em. Vừa ném xong là anh hối hận. Nhưng em đã có bạn trai… anh không thể mang huy hiệu trả lại cho em được."
Anh nói chậm rãi, giọng pha chút ghen tuông: "Hơn nữa, anh đang đứng trước mặt em, vậy mà em vẫn chọn giữ cái huy hiệu rách nát kia thay vì chọn anh. Thật chẳng hợp lý chút nào. Anh có thể tặng em một trăm cái, thậm chí in chúng lên người anh cũng được."
Tôi vội bịt miệng Vệ Lan: "Anh say rồi, đang nói linh tinh."
Anh chỉ để lộ đôi mắt, tức giận lôi từ túi ra huy hiệu cũ, nhét vào tay tôi.
"Em thích nó đến thế à? Anh mang theo nó mỗi ngày đấy."
Tôi sung sướng nhận lấy, nhét vào túi áo.
"Anh không hiểu đâu."
Vệ Lan phủi lớp tuyết trên tóc tôi: "Đúng, anh không hiểu. Nhưng anh nghĩ em cũng nên mang cả anh bên mình."
"Sao lại thế?"
Vệ Lan dừng bước, từ đâu đó lấy ra một chiếc nhẫn.
Vài tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà và thẻ ngân hàng.
"Bởi vì em từng nói muốn cưới anh."
"Triệu Phàm Âm, em có định thực hiện lời hứa không?"
(Hoàn)