Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hạ Tân Lang - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-08-23 14:13:17
Lượt xem: 1,019

"Từ khi nàng ấy quyết định gieo mình xuống lầu, đã định sẵn sẽ không bao giờ trở lại nữa, ngươi biết vì sao không? Bởi vì - ngươi - không - xứng."

Ta nói rành rọt từng chữ, không để ý đến Tiêu Thầm đang suy sụp tinh thần, tâm trạng vui vẻ rời đi.

Không lâu sau, ta nghe nói Hiền vương lại gieo mình xuống sông, hắn vẫn không từ bỏ ý định, muốn đến thế giới khác tìm vương phi của hắn.

Nhưng lần này, hắn không còn may mắn được người ta cứu sống nữa, khi mọi người phát hiện ra hắn, thân xác hắn đã thối rữa.

Mong cho những tiểu cô nương thích yêu đương trên đời này ghi nhớ: Nam nhân thối rữa không thể nhận.

Mọi việc đã xong xuôi,

Ta đốt lò than trong một căn phòng kín.

Với thân thể hiện tại của ta, ta sẽ c.h.ế.t rất nhanh.

Khi nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên hình ảnh khi ta mới đến thế giới khác. 

Khi đó bốn người chúng ta luôn ở bên nhau, ngày nắng ngắm hoa, đêm trăng thổi sáo.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Những người trong hình ảnh dù cho tình cảm có là thật hay giả tạo, luôn cười rất vui vẻ.

...

Trước khi đi, ta bỗng mở mắt, dùng chút sức tàn, truyền lệnh cho ám vệ bên ngoài.

"Có cơ hội... nhất định phải cho Thái hậu một trận... khụ... mụ già đáng ghét... dám gây sự với ta..."

Ta trợn ngược mắt ra đi.

.....

Cứ như chỉ là một giấc mộng.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đang nằm trên chiếc giường lớn êm ái.

Trong lúc tôi vươn vai, Sở Du nghe tiếng đã chạy đến, gần như muốn dí cả khuôn mặt vào trán tôi.

"Duyệt Duyệt bảo bối, cậu tỉnh rồi." Cô ấy cười ngốc nghếch với tôi, nhưng ánh mắt lại lảng tránh đầy tội lỗi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ha-tan-lang/chuong-15.html.]

Tôi lặng lẽ đứng dậy khỏi giường, bắt đầu vận động tay chân.

Sở Du thấy vậy liên tục lùi lại, nở nụ cười gượng gạo: "Có gì từ từ nói, từ từ nói, còn có thể thương lượng, thật sự còn có không gian để nói chuyện!"

Tôi không để ý đến lời cô ấy nói, xông lên một phát siết chặt người ném xuống thảm.

"Nói, còn dám yêu đương mù quáng nữa không?!" Tôi đè lên người cô ấy, hận không thể chọc thẳng ngón tay vào đầu cô ấy.

"Hu hu hu tớ sai rồi, tớ sẽ không bao giờ làm chó cho đàn ông nữa." Sở Du che mặt khóc nức nở.

Một lát sau, cô ấy lại rụt rè nhòm ngó lại gần: "Duyệt Duyệt, cậu thật sự đi xử lý bọn họ rồi sao?"

Tôi suy nghĩ một chút, gật đầu: "Gần như là vậy."

“Ồ..." Giọng Sở Du trầm trầm, không biết đang nghĩ gì.

Điều này không quan trọng, chỉ cần cô ấy dám nói ra nửa chữ thương xót đàn ông, cái tát của tôi sẽ lập tức bay đến mặt cô ấy.

Tuy nhiên, cô ấy không có thời gian thương xót cho đàn ông, Sở Du có một phát hiện thú vị hơn: "Hệ thống cho tiền rồi, tài khoản chung của chúng ta có thêm ba mươi triệu!"

Sở Du vui vẻ không tả được, tôi lại sa sầm mặt.

"Mới ba mươi triệu, vất vả làm nhiều như vậy mới được ba mươi triệu?!"

"Ơ tớ thấy ba mươi triệu hình như đủ rồi... Cậu định đi đâu vậy!"

“Đi tính sổ với hệ thống."

"Đinh——"

"Lại có thêm ba mươi triệu nữa này!" Sở Du reo lên.

Hợp lý hơn rồi đấy, ta nghĩ trong lòng.

Nhìn nụ cười phấn khích của Sở Du, cảm giác chân thực của sự sống cuối cùng cũng trở lại hoàn toàn.

Ta nhìn ánh nắng xuyên qua cửa sổ, nghĩ rằng mỗi ngày sau này, đều sẽ tươi sáng rực rỡ.

___Hết___

Loading...