HẠC NGUYỆN TƯỞNG NIỆM - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-06-23 21:20:42
Lượt xem: 205
Văn án
Tôi đang chiến tranh lạnh với bạn trai thì phát hiện mình mang thai.
Tôi chặn anh ấy, đăng bài lên vòng bạn bè nói rằng mình có thai, rất nhiều bạn bè vào chúc mừng anh ấy.
Tôi đăng một bài khác trên vòng bạn bè và chỉ mình anh ấy mới xem được, kèm theo bức ảnh là dòng chữ: “Không phải mẹ không yêu con, chỉ là mẹ không muốn con đến với gia đình mà không có tình yêu này mà thôi."
Vị trí tại bệnh viện Hắc Tâm.
—
**Phần 1:**
Bạn tôi gửi cho tôi một bức ảnh, trong đó là bạn trai bảy năm của tôi cùng một người phụ nữ sang trọng lạnh lùng đang xem nhẫn.
Thẩm Hạc cười dịu dàng, khi cô ấy nghe anh nói, ánh mắt cô cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Đây là một cửa hàng tư nhân, thuộc sở hữu của Thẩm gia.
Tôi đã từng đến đây, Thẩm Hạc từng nói sẽ tự tay làm một chiếc nhẫn để cầu hôn tôi, nên bảo tôi đừng nhìn những chiếc nhẫn này, chỉ có chiếc nhẫn anh tự tay làm mới xứng đáng với tôi.
Tôi từng cười anh tự mãn.
Bây giờ nhìn chiếc nhẫn đính hôn trên tay, lòng tôi không khỏi chua xót.
Tôi cảm thấy nhiệt độ xung quanh hạ xuống, dù đang bật lò sưởi, tôi vẫn cảm thấy lạnh buốt.
Vì một giây trước, Thẩm Hạc vừa gọi điện nói anh phải làm thêm giờ ở công ty.
Quen biết Thẩm Hạc nhiều năm, anh cũng từng dẫn tôi gặp bạn bè của anh, những người phụ nữ xung quanh anh tôi đều biết, chưa từng nghe nói anh có người tình bí mật nào, chỉ có người phụ nữ này là lạ mắt.
Tôi bỗng thấy lo lắng, dù đã sống cùng Thẩm Hạc bảy năm, dù có mâu thuẫn, nhưng mỗi lần ra ngoài anh đều báo cáo với tôi.
Nhưng tại sao lần này anh lại nói dối rằng đang làm thêm giờ?
Sáng nay khi anh ra khỏi nhà, vẫn còn gọi tôi bằng giọng dịu dàng: "Bảo bối, anh đi làm đây, nhớ anh nhé!"
Tôi vốn là người bình tĩnh, nhưng bây giờ lại trở nên nhạy cảm, khó chịu, tôi đổ lỗi cho việc quá lâu không có kinh nguyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hac-nguyen-tuong-niem/chuong-1.html.]
Tôi lập tức gọi điện cho Thẩm Hạc, anh nhanh chóng bắt máy, giọng anh vang lên vui vẻ.
"Chuyện gì thế, bảo bối?"
"Anh đang ở đâu?"
Anh ngập ngừng một chút, "Anh đang làm thêm mà, sao thế, em nhớ anh rồi à?"
"Ừ. Anh về sớm nhé, em có chuyện muốn hỏi anh."
Có thể là trợ lý.
Không hiểu sao mấy ngày này tôi lại trở nên nhạy cảm, có lẽ đã lâu không cãi nhau, cần một cuộc cãi nhau để hâm nóng tình cảm.
Thẩm Hạc về rất nhanh, tôi đưa cho anh xem bức ảnh, biểu cảm của anh đột nhiên cứng đờ.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn anh, Thẩm Hạc lảng tránh ánh mắt, một lúc lâu sau anh mới lên tiếng, nhìn vẻ mặt rất khó xử.
"A Nguyện, không phải như em nghĩ đâu, cô ấy chỉ là một... bạn, một người bạn rất khó nói."
"Về chiếc nhẫn, anh muốn tạo bất ngờ cho em, nhưng thật sự không như em nghĩ đâu, anh thề đấy."
"A Nguyện, chúng ta nói chuyện này vào ngày mai được không? Trễ rồi, chúng ta đi ngủ sớm đi."
Nói xong, anh tiến lại gần để kéo tôi, tôi lùi lại tránh né.
Nói một đống lời vô nghĩa, tôi lườm anh, trong lòng bực bội, chỉ muốn bộc phát cảm xúc.
"Không được, em muốn biết ngay bây giờ, tại sao anh lại nói dối rằng anh đang làm thêm?"
"Em ghét nhất là bị người khác lừa dối, anh không biết sao, Thẩm Hạc?"
"Hôm nay em ăn thuốc nổ rồi, vừa hay đã lâu không chiến tranh lạnh, đợi đến khi anh nghĩ thông suốt rồi hãy nói, anh ngủ ở phòng khách đi."
Thẩm Hạc biểu cảm phức tạp, nhìn có vẻ rất khổ sở, nhưng cuối cùng không nói gì, đi về phòng khách.
Quen biết Thẩm Hạc nhiều năm, tôi rất hiểu anh, ngoại tình anh cũng không dám, kể cả thật sự ngoại tình, mẹ của Thẩm Hạc sẽ can thiệp.
Nhưng chuyện tối nay, làm tôi rất không vui, lại còn không chịu nói rõ, thôi thì để anh tự ngủ một mình.