Hắc Xà - Chương 1:
Cập nhật lúc: 2024-05-21 16:03:49
Lượt xem: 8,648
Biểu tỷ đẩy ta ra ngoài làm nha hoàn cho Nhị thiếu gia.
Mắt Nhị thiếu gia không thấy được, chân lại tàn tật, thường xuyên bị người người ghét bỏ, khinh thường.
Biểu tỷ vì muốn được làm thiếp thất cho Đại thiếu gia mà chọn cách làm nha hoàn rửa chân cho hắn.
Nàng ta dẫn đầu những nha hoàn khác ức h.i.ế.p ta, vênh váo nói:
"Muội muội, muội không giống ta, hiện giờ muội đã vào nô tịch, cả đời đều mang phận thấp hèn hầu hạ cho kẻ tàn phế. E là cho dù muội muốn "Mẫu bằng tử quý"*, Nhị thiếu gia cũng chẳng có năng lực đó đâu, ha ha ha."
*Mẫu bằng tử quý: Ý chỉ người mẹ được tôn quý, đề cao địa vị nhờ con cái.
Nhưng bọn họ đều không biết, mỗi khi đến giữa khuya, đều có một con hắc xà to lớn quấn quanh eo ta vừa lạnh lẽo lại vừa mềm mại.
Nhẹ giọng âu yếm bên tai ta, "Tiểu nha hoàn, ta sẽ thay muội đòi lại món nợ kia, nữa kẻ ức h.i.ế.p muội ta sẽ không tha cho biết kỳ ai.”
“Nhưng cũng đến lúc muội nên cho ta ăn no rồi, tiểu nha hoàn.”
Biểu tỷ của ta không hề biết, Nhị thiếu gia là một con hắc xà.
Bản tính rắn âm hiểm, thù dai lại háo sắc.
1
Xa phủ chiêu mộ nha hoàn mới.
Biểu tỷ cầu xin ta dẫn nàng ta cùng đi.
"Cầu xin muội, muội muội tốt của ta, ta biết mẹ muội và con dâu Triệu gia có giao tình, lần này nhất định có thể xin cho muội một công việc tốt, muội hãy dẫn ta theo cùng đi."
Ngày thường, ta và nàng ta không có nhiều giao tình, nhưng đương lúc ở trước mặt thân thích, ta không tiện từ chối, đành phải dẫn nàng ta cùng đi.
Con dâu Triệu gia cũng chỉ có thể nể mặt chút ít, chỉ dẫn chúng ta đi gặp quản gia bà tử - Vương ma ma, rồi đi mất.
Vương ma ma đánh giá ta và biểu tỷ.
Biểu tỷ Như Nguyệt, mày liễu nhướng lên, dung mạo vốn rất nổi bật nay còn cố ý thắt eo trên y phục càng làm tôn lên dáng vẻ yểu điệu của nàng ta.
Nàng ta chỉnh trang lại tóc.
Vương ma ma nói: "Phủ ta hiện nay có hai vị công tử đương thiếu người hầu hạ, Đại công tử thiếu một nha hoàn rửa chân, Nhị thiếu gia... Nhị thiếu gia năm trước sau khi tế tự, mắt liền không nhìn thấy được, chân cũng trở nên tàn tật, cần một nha hoàn đắc lực, tỉ mỉ lại cẩn trọng. Các ngươi, ai muốn đến chỗ Nhị thiếu gia?"
Ta còn chưa kịp lên tiếng, lại cảm thấy lưng bị đẩy mạnh một cái, ta loạng choạng đứng dậy.
Như Nguyệt nhanh nhảu nói: "Nàng ta muốn đi, muội muội ta vốn dĩ tỉ mỉ, công việc này cứ để nàng ta làm đi."
Ta không thể tin nổi quay đầu nhìn Như Nguyệt.
Vương ma ma đương nhiên sẽ không để ý đến sự cãi vã của hạ nhân, gật đầu, "Tốt, vậy chọn ngươi đi hầu hạ Nhị thiếu gia."
Như Nguyệt tỏ vẻ đắc ý, theo người khác đến chỗ ở của Đại thiếu gia.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Lúc nàng ta lướt qua ta, hả hê nói: "Biểu muội, nghe nói Nhị thiếu gia nhà họ Xa là kẻ tàn phế mang mệnh xấu, lần này muội xong đời rồi."
Ta lạnh lùng nhíu mày, nhưng biết rõ hiện tại không phải là lúc ta nên nổi giận.
2
Ta một mình mò mẫm đến nơi ở của Nhị thiếu gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hac-xa/chuong-1.html.]
Nếu nói Đại thiếu gia được hưởng thụ viện xa hoa đẹp nhất Xa phủ, được xây dựng cạnh hồ thoáng đãng trong làn. Thì chỗ ở của Nhị thiếu gia lại chẳng bằng cả căn phòng của nha hoàn ở trong viện của Đại thiếu gia.
Bên trong căn phòng âm u lạnh lẽo, có một người tựa vào đầu giường.
Mắt hắn mù, đang dùng một tấm lụa đen che lại, bên dưới trường bào đen nơi đáng lẽ phải có đủ cả hai chân, thì nơi chân phải bị lõm xuống một cách kỳ quái.
Sắc mặt hắn chẳng có tí huyết sắc, nhưng cho dù chỉ lộ ra cằm cùng đôi môi mỏng nhợt nhạt cũng không khó để nhận ra hắn là một nam tử có dung mạo cực kỳ kinh diễm, dụ hoặc.
Cho dù tàn tật, nhưng bờ vai hắn rộng rãi cường tráng, vòng eo dường như cũng vô cùng khỏe khoắn.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân ta bước vào cửa, nghiêng đầu sang.
Bàn tay hắn to lớn nắm chặt cây gậy gỗ được đẽo gọt thô sơ.
"Ai?"
Giọng nói của hắn cực kỳ lạnh lùng, giống như hoa tuyết liên trên núi cao, bất khả xâm phạm.
Mặc dù hắn tàn tật, không nhìn thấy vẻ mặt của ta, nhưng ta đã nhận một phần tiền công thì phải làm tròn một phần trách nhiệm.
Ta quỳ xuống hành lễ: "Nô tỳ tên Lâm Xuân, là nha hoàn mới mua về phủ, bái kiến Nhị thiếu gia."
Sau khi nghe xong, khóe miệng hắn lại hiện lên một tia cười lạnh nhạo báng.
"Hành động nhanh thật."
Ta không hiểu ý hắn.
Hắn đáp: "Chẳng lẽ ngươi không biết, ngươi là loại nha hoàn gì sao? Bọn họ mua ngươi về là muốn ngươi làm ấm giường cho ta."
Ta sững sờ.
Nhị thiếu gia nghe ngóng, thấy ta không nói lời nào, cười lạnh một tiếng.
"Đừng mơ tưởng hão huyền. Cho dù ngươi cởi sạch quần áo nằm trên giường ta, ta cũng sẽ không đoái hoài tới."
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may Nhị thiếu gia không nhìn thấy, nếu không khó tránh thấy được biểu cảm ta vô tình lộ ra ngoài.
"Nhị thiếu gia đã không muốn, nô tỳ tuyệt đối không quá phận. Nếu đã như vậy, ta chỉ cần hầu hạ cuộc sống thường ngày của ngài, tuyệt đối không sinh ra ý nghĩ khác."
Thấy ta đáp lời nhanh như vậy, hắn có chút không quen, lại hừ lạnh một tiếng.
Ở nhà, ta vốn là người giỏi giang, lập tức vắt khô khăn lau, lau chùi khắp nơi trong căn phòng phủ đầy bụi này.
Có một chuyện, ta cảm thấy rất kỳ lạ.
Trong phòng không có muỗi, nhện, ngược lại có mấy con rắn nhỏ cực kỳ mảnh.
Nhưng chúng nhát gan, thấy người liền chạy, không cần ta đuổi, đã chui ngay ra ngoài.
Chờ ta dọn dẹp xong, ngồi nghỉ mát trong sân, phát hiện dưới chân tường có hai con rắn lọt lưới.
Một con to mập, đen nhánh. Một con nhỏ hơn, màu xanh biếc.
Chúng quấn lấy nhau, há miệng phát ra tiếng rít nhưng không phải để tấn công uy hiếp.
Ta ngây người nhìn chúng, bỗng nhiên nhớ ra, đã đến tháng tư, xuân ý chín nồng.
Thời kỳ đô//ng du//c của rắn, sắp đến rồi.