Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HAI CÔ NÀNG HÁO SĂ'C XUYÊN KHÔNG RỒI - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-28 22:01:28
Lượt xem: 77

10.

Nhưng chưa kịp ly hôn.

Ba người chúng tôi đã bị b/ắt c/óc, bị ném lên một chiếc du thuyền như ném lợn.

Không hiểu sao, tôi bị đối xử đặc biệt, nhốt riêng trong một căn phòng.

Bị bỏ đói mấy tiếng, cuối cùng tôi cũng thấy có người đến.

Nhưng tôi không ngờ rằng, người đó lại là anh chàng trưởng thành mà tôi gặp ở quán bar! 

Anh ta ngồi xuống cái ghế trước mặt tôi, nhìn tôi với vẻ hứng thú.

"Không ngờ trông cô có vẻ ngu ngu mà lại không mắc bẫy, không bị tôi quyến rũ."

"Này, đừng có công kích cá nhân nhé." Sao có thể nói tôi ngu ngay mặt tôi chứ!

Chẳng lẽ tôi không cần thể diện sao?

Hôm đó sau khi chúng tôi từ trung tâm thương mại về, anh chàng trưởng thành không biết lấy được số WeChat của tôi ở đâu.

Anh ta gửi lời mời kết bạn.

Sau khi tôi thêm bạn, anh ta liền gửi cho tôi ảnh cơ bụng, ảnh toàn thân và cả số phòng khách sạn nữa.

Làm tôi giật mình đánh rơi điện thoại vỡ tan tành.

"Hừ." Anh chàng trưởng thành nắm lấy cằm tôi, ép tôi phải nhìn thẳng vào anh ta.

"Không ngờ cô lại quan trọng với hắn như vậy, mọi thứ hắn trân quý, tôi sẽ phá hủy hết.”

"Đây là những gì hắn nợ mẹ con tôi."

Tôi liếc anh chàng trưởng thành đó một cái, trông hành động của anh ta bây giờ, chẳng phải y xì đúc một vai phản diện sao?

Nhưng không phải tôi và Niên Niên xuyên vào một truyện thuần pỏn à?

Sao lại có cốt truyện thế này?

Chẳng bao lâu sau, tôi bị anh chàng trưởng thành kéo ra ngoài và ném lên boong tàu, vừa ngước mắt liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của Phó Cảnh Xuyên.

Anh chàng trưởng thành liếc Phó Cảnh Xuyên một cái: "Quỳ xuống, nếu mày muốn cứu cô ta."

"Không!"

11.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hai-co-nang-hao-sac-xuyen-khong-roi/chuong-4.html.]

Tôi không muốn Phó Cảnh Xuyên phải hạ mình trước bất kỳ ai, dù sao tôi cũng không phải người của thế giới này, sớm muộn gì cũng phải rời đi.

Biết đâu bây giờ chính là thời điểm tôi trở về.

Nhưng không biết tình hình Niên Niên thế nào, có an toàn không.

Phó Cảnh Xuyên lắc đầu với tôi, ra hiệu đừng manh động.

Ngay sau đó, anh thực sự quỳ một chân xuống trước mặt anh chàng trưởng thành kia: "Thả cô ấy ra."

"Ha ha ha ha ha, thật ngây thơ, tao muốn tất cả chúng mày phải ch/ết, tại sao mẹ tao ch/ết mà bọn mày vẫn sống tốt.”

"Tại sao bọn mày được làm thiếu gia cao quý, còn tao chỉ là đứa con riêng sống trong bóng tối."

Anh chàng trưởng thành vừa cười điên cuồng vừa kéo tôi về phía lan can, trong lòng tôi bắt đầu hoảng loạn.

Anh ta điên rồi sao?

Khi Phó Cảnh Xuyên nhận ra điều mà hắn ta muốn làm: "Đừng manh động, anh muốn gì tôi đều có thể cho anh.”

" 20% cổ phần của nhà họ Phó dưới tên tôi có thể tặng không cho anh, chỉ cần anh tha cho cô ấy."

Anh chàng trưởng thành ném con d.a.o găm về phía Phó Cảnh Xuyên: " Tự đ.â.m mình đi, đ.â.m đến khi tao hài lòng."

"Đừng tin anh ta, chắc chắn anh ta đang lừa anh đấy." Anh ta xách tôi lên, khiến một nửa cơ thể tôi lơ lửng trên mặt biển.

Chỉ cần anh ta buông tay, tôi sẽ rơi xuống biển, rất có thể sẽ bị cá mập nuốt chửng.

Nhưng dù biết đó là lời nói dối, Phó Cảnh Xuyên vẫn làm theo.

Anh cầm d.a.o găm và tự đ.â.m mình đến khi m.á.u chảy đầm đìa, chẳng bao lâu anh đã ngã gục vì hết sức.

Anh cố chấp lặp lại: "Tôi đã làm rồi, anh mau thả cô ấy ra."

"Mơ đi! Bọn mày đều phải chết."

Giây tiếp theo, tôi bị anh chàng trưởng thành ném xuống biển.

Khoảnh khắc tôi bị ném xuống, trong đầu tôi chỉ nghĩ.

Xong rồi, lần này c.h.ế.t chắc.

Tôi không biết bơi!

Chưa kể giờ tôi còn bị trói chặt như đòn bánh tét thế này.

Nước biển nhanh chóng tràn qua miệng và mũi tôi, tôi rơi vào bóng tối vô tận.

 

Loading...