HAI CÔ NÀNG HÁO SĂ'C XUYÊN KHÔNG RỒI - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-28 22:04:51
Lượt xem: 152
18.
Ai ngờ chưa chạy được bao xa, hai chúng tôi bị mẹ chồng chặn lại.
Bà ấy cười nói: "Các con định đi đâu?"
Tôi và Niên Niên nhìn nhau, không thể nói là chúng tôi định bỏ trốn chứ.
Cũng chẳng biết bà ấy thuộc phe nào.
Nhưng ngay sau đó, bà ấy nói một câu làm chúng tôi ngạc nhiên: "Chưa ly hôn đúng không?
"Mau, chúng ta đi ly hôn đi.”
"Không thể sống thế này thêm một ngày nào nữa."
Bỗng tôi chợt hiểu ra, có lẽ trước đây tôi đã nhầm.
Virus không phải Phó Từ, mà chính là bà mẹ chồng đi ngược với lẽ thường này.
Những người thuộc thế hệ trước luôn cho rằng, cuộc sống chỉ cần vá víu cùng nhau tiếp tục là được, nào có chuyện ly hôn?
Chứ nói gì đến chuyện khuyên người khác ly hôn, người ta thường nói thà hủy một ngôi miếu còn hơn phá vỡ một cuộc hôn nhân.
Nhưng người trước mắt tôi hành xử rất kỳ lạ.
Chuyện bất bình thường ắt có mờ ám.
Khi trở lại trò chơi, họ có nói với tôi là khi gặp virus, hãy ném chương trình đã chuẩn bị sẵn vào nó.
Tôi giả vờ đồng ý yêu cầu của bà ấy và bước đến cạnh bà.
Nhưng động tác tiếp theo của tôi là tung một đòn chí mạng: "Chết đi, đồ virus!"
Tôi đã đoán đúng!
Người phụ nữ bên cạnh tôi biến mất ngay lập tức, cũng có nghĩa là virus đã bị tiêu diệt.
Nhưng chúng tôi cũng bị mở cổng dịch chuyển, chúng tôi sắp về lại thế giới thực.
Tôi và Niên Niên đều bối rối.
Tôi còn chưa kịp tạm biệt Phó Cảnh Xuyên, cô nàng cũng chưa kịp tạm biệt Phó Hoài Xuyên.
Rất nhanh, cả hai chúng tôi đều ngất đi.
19.
Sau khi tìm ra và tiêu diệt virus trò chơi, tôi và Niên Niên đã trở về thế giới thực.
Nhưng tôi thấy trống rỗng, dù gì cũng có một khoảng thời gian ở bên Phó Cảnh Xuyên.
Ngược lại, Niên Niên như không có gì xảy ra, vẫn tiếp tục cuộc sống phong phú của mình.
Hơn nữa, gần đây cô nàng thường xuyên cả đêm không về nhà.
Sau khi hỏi tới hỏi lui, cô nàng mới nói rằng cô nàng có bạn trai rồi, dạo này hay qua đêm ở nhà bạn trai.
Tôi giơ ngón cái với cô nàng, đúng là giỏi, có thể nhanh chóng vượt qua như vậy.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, quả nhiên, kiểu người INFP như tôi đều có nội tâm mẫn cảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hai-co-nang-hao-sac-xuyen-khong-roi/chuong-7.html.]
Một tháng sau, tôi bắt đầu trở lại công ty làm việc.
Tới văn phòng, tôi nghe đồng nghiệp bảo công ty có biến động lớn về nhân sự.
Cậu chủ sẽ bắt đầu tiếp quản công ty, chủ tịch sắp nghỉ hưu.
Chị đồng nghiệp ghé vào tai tôi nói: "Nghe nói cậu chủ này vừa cao vừa đẹp trai, lại tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng.”
"Hoàn Hoàn, em có muốn thử không?
"Hay em có muốn đi gặp đối tượng chị giới thiệu không?Đảm bảo kết hôn được."
"Thử cái gì? Em đã có bạn trai rồi, em rất yêu anh ấy."
Xin lỗi Phó Cảnh Xuyên, em mượn danh nghĩa của anh một chút.
Chị đồng nghiệp cứ thích lôi tôi ra làm ơn với người ta, không biết đã giới thiệu cho tôi bao nhiêu đối tượng rồi.
Trước đây vì nể mặt chị ấy, tôi đã đi gặp một lần.
Đúng là một lời khó nói hết, người cao 1m68 mà lại nói thành 1m78, đứng cạnh còn không cao bằng tôi mang giày cao gót.
Mấy tháng qua gu thẩm mỹ của tôi đã được Phó Cảnh Xuyên nâng lên một tầm cao mới, không còn hứng thú với mấy anh chàng 2D nữa.
"Hoàn Hoàn em có bạn trai rồi á? Khi nào thì kết hôn, mời tụi chị uống rượu mừng với."
Câu này chị đồng nghiệp nói lớn đến mức cả văn phòng đều ngó sang.
Ôi trời ơi, tôi xấu hổ đến mức muốn chui xuống hố luôn.
Tôi đâu có thể bỏ tiền ra thuê bạn trai rồi kết hôn được chứ?
Lúc này, một giọng nam quen thuộc lọt vào tai tôi: "Có bạn trai rồi à?
"Vừa hay, tôi thiếu một thư ký, vậy cô lên làm nhé."
20.
Tôi nghiêng đầu chợt thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc, thoáng nghĩ mình đang mơ.
Hành động nhanh hơn lý trí, tôi bước tới rồi dùng sức véo mặt người đàn ông.
Tôi nghe thấy tiếng anh ta rít vào một hơi.
Đau thật, là người thật.
Tôi xúc động đến mức ôm chầm lấy Phó Cảnh Xuyên, quên mất trong văn phòng còn rất nhiều người đang nhìn.
Lúc này, giọng nói hoảng hốt của trưởng nhóm dự án vang lên sau lưng tôi:
"Khương Hoàn Hoàn cô điên rồi sao? Đó là tổng giám đốc mới của chúng ta, cô ôm người ta làm gì vậy!
"Mau thả ra đi bà cô ơi." Anh ta nói xong định kéo tôi ra.
Đúng rồi, sao anh ấy có thể vượt không gian để đến thế giới của tôi được chứ?
Tôi buồn bã buông tay, đang cúi đầu định xin lỗi và nói rằng mình nhận nhầm người.