Hải Đường Y Cựu - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-04 22:40:08
Lượt xem: 2,246
5
Ngày hôm sau, khách ở Tây viện lên đường cáo biệt.
Một người mặc trang phục quản gia của gia đình phú quý, mang theo một chiếc hộp đến cảm tạ.
"Thiếu gia nhà ta bệnh đã khỏi, nói rằng làm phiền tiểu thư nhiều ngày, đã gây thêm nhiều phiền toái cho cô nương."
"Rất mong tiểu thư nhận lấy món quà tạ lễ nhỏ bé này, để an ủi lòng chàng."
Ta bảo Vũ Linh nhận lấy, lại bảo Trung bá tiễn ông ấy ra ngoài.
Vũ Linh mở chiếc hộp trước mặt ta, ta nhìn thấy cuộn tranh, cảm thấy không đúng.
Tiến lại gần xem, không kìm được nước mắt, đầu óc căng thẳng.
Chẳng những không phải lễ mọn.
Mà đem làm quốc lễ cũng quá quý trọng.
"Tiểu thư, đây là… Lạc Thần phú đồ."
Vũ Linh ngỡ ngàng thốt lên.
"Lạc Thần phú đồ" do họa sĩ Đông Tấn vẽ, là bảo vật vô giá.
Bức tranh này luôn được lưu giữ trong cung, là báu vật trong lòng quan gia. Ta đã nhiều lần nhờ Hoàng hậu Minh Nhan tỷ tỷ rất nhiều lần, cũng chưa từng được như ý nhìn thấy một lần.
Có cơ hội được chiêm ngưỡng, đã đủ mãn nguyện cho đời này.
Món quà trước mắt quá đỗi quý giá, ta nhất định không thể nhận.
"Vũ Linh, đi mời người đến."
Một lát sau, một người mặc bạch y từ ngoài viện bước vào, đứng yên dưới gốc cây hải đường.
Người đó thần thái như ngọc, như tùng bách hiên ngang.
"Thư Dư bái kiến Thập nhị Vương gia."
Ta cúi chào.
Ngài mỉm cười thản nhiên, trong mắt đầy vẻ dịu dàng.
"Không cần đa lễ, ta và phụ thân nàng vốn là đồng liêu cũ."
"Tông lão tài đức song toàn, khiêm tốn kín đáo, là tài năng hiếm có của Đại Lương, ta luôn kính trọng ông."
Phụ thân bị bãi chức đày ải đã lâu.
Ta đã thấy hết lòng người thay đổi, thế thái nhân tình.
Người khác đều không nhắc đến phụ thân, ta chưa bao giờ nghĩ rằng, vẫn còn người nhớ đến điều tốt của ông.
Dù chỉ là vài lời ngắn ngủi, nhưng thực sự mang lại sự ấm áp lâu ngày không có.
"Thư Dư thay mặt phụ thân cảm tạ Vương gia."
Thập nhị Vương gia Cố Lan Chu vốn là huynh đệ cùng thân mẫu với quan gia, vì dung mạo xuất chúng, tư chất thông minh nên từng được Tiên đế cân nhắc làm thái tử.
Ngài từng giữ chức Khai Phong phủ doãn một năm, có thời gian ngắn gặp gỡ phụ thân ta trong quan trường.
Nhưng bản thân ngài lại chỉ yêu thích Lão Trang, sống cuộc sống nhàn nhã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hai-duong-y-cuu/chuong-5.html.]
(Tử tưởng Lão Trang đề cao việc sống giản dị, buông bỏ tham vọng và theo đuổi sự an lạc trong tâm hồn qua việc trở về với tự nhiên.)
Không có tâm tư kinh bang tế thế, chỉ muốn làm một vương gia nhàn tản.
Khi mẫu thân chọn phu quân cho ta, cũng từng cân nhắc ngài.
Lúc đó Thái hậu đã mất, ngài nhân phẩm đáng quý, tài mạo song toàn, lại không dính vào tranh chấp đảng phái, là vị phu quân tốt nhất.
Chỉ tiếc ba năm trước.
Khi Vương gia đưa sính lễ đến phủ Tể tướng, quan gia đã chỉ định cho ngài một vị công chúa ngoại bang làm phi.
Ý của quan gia là nếu ngài muốn cưới ta, có thể theo gương Nga Hoàng và Nữ Anh, cưới cả công chúa ngoại bang và thiên kim tướng quốc, ngang hàng với nhau.
Thập nhị Vương gia kiên quyết từ chối đề nghị của quan gia, nhất quyết không chịu cưới công chúa ngoại bang.
Khi ngài làm động lòng quan gia, đã là một năm sau.
Ta đã đỏ mặt thẹn thùng, mười dặm hồng trang, gả vào Yến phủ.
Những sai lầm trong thế gian, chưa từng ngừng lại.
"Vương gia, Lạc Thần phú đồ là bảo vật vô giá."
"Thư Dư chỉ tạm mượn căn nhà tranh mái cỏ cho Vương gia ở nhờ, không dám nhận lễ vật quý giá như vậy."
Vương gia khựng lại, nhẹ nhàng ho vài tiếng.
"Tuyết Lư ở đây, như ốc đảo trong sa mạc. Nếu không nhờ lòng tốt của nàng, ta không biết phải nằm liệt giường bao lâu."
"Báu vật quý giá này nếu không có ai thưởng thức, để không cũng là phí hoài."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Tông tiểu thư là người trong giới sưu tầm đồ cổ uyên bác nhất."
"Lạc Thần phú đồ gặp được chủ nhân như nàng, mới là duyên phận tốt nhất của nó."
Vũ Linh trên mặt nở nụ cười tươi, cùng mấy tiểu nha hoàn khác nâng chiếc hộp, không chịu buông.
"Thư Dư thật không ngờ Vương gia lại có tài ăn nói đến vậy, như là một thuyết khách bẩm sinh."
Vương gia cười bất đắc dĩ.
"Không biết, hôm nay ta có may mắn cùng nàng thưởng thức bức tranh không?"
Bóng dáng đó đứng dưới gốc cây hải đường.
Tảng đá chất như ngọc, hàng tùng xanh như ngọc bích, một bậc quân tử, đời này không ai sánh bằng.
Xuân quang như vậy, sao lại phụ nhau?
"Được cùng Vương gia thưởng thức tranh, là hạnh phúc của Thư Dư."
Bức tranh Lạc Thần phú từ từ mở ra trước mắt ta, ta bước từng bước ngắm nhìn, như cảm nhận được sự giao thoa của thời gian.
Ta chăm chú thưởng thức tranh.
Không biết từ lúc nào, có một bông hoa hải đường rơi trên mái tóc đen của ta.
Khi ta định gạt đi, một bàn tay trắng trẻo thon dài, đã giúp ta gỡ bỏ bông hoa hải đường đó.
Ta khẽ ngoảnh lại.
Lần đầu tiên hiểu được cảm giác một cái nhìn kéo dài cả vạn năm.