Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hai kiếp nhân sinh - 3

Cập nhật lúc: 2024-10-02 19:20:14
Lượt xem: 810

6

 

“Không phải em, còn ai vào đây? Chẳng lẽ Tiểu Dịch còn có thể tự mình ngã xuống hay sao?”

 

Thẩm Trạch vô cùng lo lắng đứng dậy, hắn nắm lấy bả vai tôi, gằn từng chữ: “Lục Chiêu Chiêu, nó chỉ là một đứa trẻ, cho dù giữa hai người có gì không thoải mái, cho dù em không thích nó thế nào, em cũng nên nhường nhịn một chút!”

 

Tôi nhìn hắn, không biết tại sao đột nhiên liền nghĩ tới kiếp trước. Chu trắc phi đuổi theo Thái tử chạy hơn một nửa triều Chu, từ một nữ tử nũng nịu chỉ biết cười nói, tay trói gà không chặt, dần dần trở nên biết nấu cơm, biết chăm sóc người khác. Nhưng mặc cho Chu trắc phi làm nhiều hơn nữa, trong lòng Thái tử chỉ có tôi. Chu trắc phi từng nhiều lần khóc thầm trong đêm khuya, nói một câu, đến nay tôi cũng không thể quên. Cô ta nói: “Người sống làm sao tranh giành được người chết.”

 

Cô ta nói: “Thẩm Trạch, chàng không có lương tâm.”

 

……

 

Nghĩ đến đây, sắc mặt tôi trở nên tái nhợt.

 

Đây có phải là nghiệp chướng không?

 

7

 

“Anh và đứa nhỏ này, thật sự một chút quan hệ cũng không có sao?” Tôi đã hỏi câu hỏi mà mình luôn muốn hỏi.

 

Nếu Chu Dịch không phải là con của hắn và Chu Ô Ô, thái độ của Chu Dịch đối với tôi, sẽ ác liệt như vậy sao? Hơn nữ, cho dù giữa bọn họ thật sự không có quan hệ gì, vậy có phải càng chứng minh Thẩm Trạch rất yêu Chu Ô Ô hay không? Yêu đến mức có thể nuôi con của người đàn ông khác mà không có khúc mắc?

 

Mặc kệ là kết quả gì, đối với tôi mà nói, cũng không phải là chuyện tốt. Rõ ràng không nên như vậy. Rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào. Thẩm Trạch trước mắt, thật sự là Thái tử của tôi sao?

 

Tôi yếu ớt vô lực hỏi, làm cho hắn ngây ngẩn cả người.

 

“Cho nên, em hoài nghi Tiểu Dịch là con ruột của anh, cho nên em mới hạ độc thủ với nó? Nó mới bao nhiêu tuổi, còn em đã bao nhiêu tuổi, tại sao em lại trở nên nhỏ nhen như vậy, đã nói là quan sát một tháng, nếu em đã đồng ý thì không nên dùng loại thủ đoạn này! Hôm nay may mà anh về sớm, nếu anh không trở về, có phải là em sẽ thật sự hại c.h.ế.t nó hay không? Nó không có mẹ cũng đã đủ đáng thương rồi, em còn muốn thế nào!”

 

Chu Dịch đáng thương? Vậy đứa bé trong bụng tôi không đáng thương sao?

 

Hôm nay, chỉ là ngày đầu tiên Chu Dịch đến ở mà đã chiếm cứ tất cả sự quan tâm của Trầm Trạch, sau này con tôi được sinh ra, nhà này còn có thể có chỗ cho con tôi sao?

 

Tôi cười thảm, sờ điện thoại trong túi. Điện thoại của tôi kết nối với camera trong nhà, camera là tôi lén lắp đặt, vốn là muốn sau khi cục cưng ra đời, lúc bận rộn có thể kịp thời nhìn thấy nó từ camera.

 

Vừa mới lắp đặt xong, lại đụng phải chuyện Chu Dịch nên cũng đã quên nói với Thẩm Trạch, không ngờ, hôm nay lại trở thành chứng cứ tự chứng minh mình trong sạch.

 

Thẩm Trạch nhìn thấy camera, nhướng mày: “Nó còn nhỏ, không hiểu chuyện lắm, em đừng so đo với nó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hai-kiep-nhan-sinh/3.html.]

 

“Hôm nay nó có đổ oan cho tôi, ngày mai có thể đổ oan cho người khác, Thẩm Trạch, anh...”

 

“Nó chỉ là làm sai một lần, em liền không chịu buông tha, trẻ con không hiểu chuyện em cũng không hiểu chuyện sao?”

 

8

 

“Cha, con khó chịu...” Giọng Chu Dịch từ trong phòng bệnh truyền ra, cắt đứt cuộc đối thoại của chúng tôi.

 

Thẩm Trạch vội vàng ôm Chu Dịch vào lòng, đưa lưng về phía tôi.

 

Chu Dịch nhìn tôi một cái, trong đôi mắt đen tròn xoe tràn đầy đắc ý.

 

Phòng bệnh xa hoa rõ ràng trống trải, nhưng bên trong lại không có chỗ dung thân của tôi.

 

Thẩm Trạch không phát hiện tôi rời đi. Trong mắt hắn từ đầu đến cuối, cũng chưa từng rời khỏi người Chu Dịch. Đứa nhỏ kia, diễn vai tủi thân vô cùng nhuần nhuyễn.

 

Hiện tại tôi chính là một nhân vật ác độc.

 

9

 

Sau khi về đến nhà, tôi bảo luật sư chuẩn bị hai phần tư liệu trong đêm. Một là thỏa thuận chuyển nhượng quyền nuôi dưỡng, hai là đơn ly hôn.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Vẫn là hai chọn một, đây là cơ hội cuối cùng tôi cho hắn. Cũng là tôi cho sáu mươi năm chấp niệm của mình một công đạo.

 

Tôi ôm hai chân, ngồi yên trên sô pha, sửng sốt hồi lâu. Thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, Thẩm Trạch cũng không trở về. Dạ dày hắn không tốt, lại thích ăn đồ tôi làm, cho nên sau khi ở bên nhau, mỗi ngày tôi đều tỉ mỉ chuẩn bị thức ăn, dưỡng dạ dày hắn.

 

Ở nhà, tôi cũng là đứa nhỏ mà mẹ nâng niu trong lòng bàn tay cưng chiều. Học cách chăm sóc Thẩm Trạch, không phải không vất vả. Nhưng chỉ cần nghĩ đến kiếp trước, tôi liền cảm thấy đáng giá.

 

Nhưng bây giờ, tôi đã không chỉ một lần hoài nghi, lựa chọn của tôi đến cuối cùng là đúng hay là sai.

 

11 giờ, hắn vẫn chưa về.

 

Tôi cất đồ ăn đi, cất một phần, lòng tôi liền lạnh một phần.

 

Sau khi bỏ tất cả đồ ăn tự tay chuẩn bị vào trong túi, tôi xách theo ra cửa, trực tiếp đút cho mèo hoang gần đó.

 

 

Loading...