Hai người mẹ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-14 13:05:50
Lượt xem: 138
Tôi đã bị doạ cho sợ chets khiếp rồi.
"Mẹ, mẹ đang làm gì thế? Mẹ chưa đi ngủ à?"
"Miêu Miêu, con đang nghe cái gì vậy?"
Trà Sữa Tiên Sinh
Mẹ tôi mở to mắt và nhìn tôi với gương mặt vô cảm.
"Đây có phải là giọng nói của em gái con không?"
Tôi cảm thấy ớn lạnh.
Tôi nhanh chóng tắt máy tính và gượng cười.
“Mẹ, con chỉ hơi nhớ em một chút thôi nên con đã nghe những bài hát em thu âm cho con khi còn sống.”
Mắt mẹ tôi đỏ hoe, mẹ thở dài thườn thượt rồi cuối cùng trở về phòng mà không nói gì.
Tôi nhìn dõi theo bà ấy.
Tấm lưng của mẹ tôi trông gầy gò vô cùng.
Những ngày này mẹ tôi đã sụt cân rất nhiều.
Đây là hình ảnh của một người mẹ vừa mất con gái.
Nhưng bộ dáng vừa rồi của bà ấy khiến tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Đột nhiên, khi nhìn vào lưng mẹ, tôi có một cảm giác kỳ quặc lạ lùng.
Cuối cùng, tôi đã phát hiện ra điều gì không ổn.
Mẹ tôi đang đi về phía trước, quay lưng về phía tôi, nhưng tôi có thể nhìn thấy ngón chân của bà.
Gót chân của mẹ tôi hướng về phía trước và các ngón chân của bà ấy hướng về phía sau, vì vậy toàn bộ bàn chân đã bị đảo ngược.
Tôi ngồi cứng đờ tại chỗ, trán toát mồ hôi lạnh.
Dường như có cái gì đó nghẹn lại trong cổ họng tôi và tôi không thể hét lên được.
Lúc này tôi thấy mẹ tôi dừng lại.
Một tiếng cười nhẹ phát ra từ cổ họng bà.
"Miêu Miêu, con có thấy mẹ trông rất lạ không?"
Bà ấy quay lưng về phía tôi, giọng bà ấy rất lạ và the thé.
Tôi nín thở, nỗi sợ hãi khiến tôi nhắm mắt lại.
Giây tiếp theo, tôi nghe thấy giọng của mẹ.
"Miêu Miêu, con sao vậy? Trông con mặt con xanh xao quá."
Tôi mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của mẹ.
Gương mặt này rất quen thuộc với tôi.
Đây không phải là người mẹ đáng sợ kia.
"Mẹ..."
Tôi không biết phải giải thích thế nào với bà ấy.
Mẹ nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi: “Miêu Miêu, mẹ đã đoán ra rồi. Tuy Huyên Huyên đã rời xa chúng ta nhưng mẹ cũng hy vọng chúng ta có thể vui lên và tiếp tục sống thật tốt.”
Tôi đang định gật đầu, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ cơ thể tôi đông cứng lại.
Tôi nhìn thấy một góc màu đỏ lộ ra từ chiếc váy ngủ màu trắng mà mẹ tôi đang mặc.
Màu đỏ chói như m.á.u vậy.
"Miêu Miêu, con đang nhìn cái gì thế?"
Giọng mẹ vô cùng dịu dàng.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Nụ cười trên gương mặt mẹ tôi ngày một lớn hơn.
Bà ấy đến gần tôi hơn, chậm rãi nói: "Miêu Miêu, con nghĩ cảm giác bị nhét vào bồn cầu trong toilet sẽ như thế nào?"
Mẹ nắm tóc tôi thật mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hai-nguoi-me/chuong-5.html.]
Tôi đã khóc và cầu xin bà ấy hãy để tôi đi.
Cánh tay gầy gò của bà ấy vô cùng khỏe mạnh.
Bà ấy đã kéo lê tôi suốt chặng đường vào nhà vệ sinh.
Tôi hét lên cầu cứu anh trai tôi.
Nhưng anh trai tôi dường như không nghe thấy gì cả.
Tôi bị mẹ kéo vào nhà vệ sinh.
Đột nhiên, tôi nghĩ đến điều gì đó.
Em gái tôi đã bị mẹ nhét vào ngăn kéo như thế này sao?
Có phải tối hôm đó con bé cũng hét lên nhờ chúng tôi giúp đỡ nhưng không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của nó.
Mẹ ấn mạnh vào đầu tôi, cả người tôi bị ấn vào bồn cầu.
Xương trên người tôi đau dữ dội.
Tôi cảm thấy kinh hoàng vì bà ấy thực sự muốn nhét sống vào bồn cầu.
Giây tiếp theo.
Tôi chợt mở mắt.
Hóa ra đó chỉ là một cơn ác mộng.
Tôi không biết miình đã leo lên giường của Huyên Huyên nằm và thiếp đi lúc nào.
Ánh nắng yếu ớt chiếu vào ngươig tôi qua khung cửa sổ.
Trời đã sáng rồi.
Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, nhưng kinh hoàng phát hiện trên tay mình có dấu vân tay rất sâu.
Đêm qua không phải là mơ.
Hoá ra nó là thật.
Tôi lập tức đến phòng anh trai và phát đoạn âm thanh cho anh nghe.
Vẻ mặt của anh trai trở nên vô cùng nghiêm túc.
Người mẹ thứ hai vẫn tồn tại trong gia đình chúng tôi.
Chuyện kỳ lạ như vậy thực sự đã xảy ra.
Chúng tôi đã thảo luận và quyết định gửi đoạn ghi âm của em tôi cho cảnh sát.
Thế là tôi và anh trai kiếm cớ ra ngoài chọn khăn liệm cho em gái.
Mẹ nở nụ cười mệt mỏi, đôi mắt đỏ hoe nói: “Em gái con cả đời thích làm đẹp nhất, cho nên thật sự cần phải chọn một tấm vải liệm thật tốt.”
Thế là chúng tôi đến đồn cảnh sát.
Khi tôi đưa đoạn ghi âm cho cảnh sát, anh ta nhìn tôi một cách kỳ lạ.
“Anh có chắc đây là đoạn ghi âm được em anh ghi lại khi cô ấy còn sống không?”
Tôi và anh trai nhìn nhau rồi gật đầu.
"Hai người hãy tự nghe đoạn ghi âm này đi.”
Cảnh sát đã phát đoạn âm thanh mà tôi đã đặc biệt làm chậm lại.
Giọng nói của em tôi biến mất.
Thay vào đó là tiếng cười của mẹ tôi.
Lúc bắt đầu nó như một tiếng cười nhỏ, rồi dần dần chuyển thành một tiếng cười chói tai.
Cảnh sát bất lực nhìn chúng tôi, "Tôi hiểu rằng các bạn muốn tìm ra kẻ sát nhân càng sớm càng tốt, nhưng hiện tại các bạn đều đang quá lo lắng rồi. Hãy đi về nhà đi."
Âm thanh này thực sự đã bị thay thế.
Tôi còn muốn nói gì nữa nhưng anh tôi đã nắm tay tôi.
"Miêu Miêu, trở về đi."
Tôi bước ra khỏi đồn cảnh sát với tâm trạng nặng trĩu.
Lúc này, tôi nhận ra rõ ràng rằng việc nhờ cảnh sát giúp đỡ cũng chẳng ích gì.