Hai người mẹ - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-08-16 10:20:07
Lượt xem: 50
Đó là anh trai của tôi.
Trong bóng tối, đôi mắt anh sáng lên một cách đáng ngạc nhiên.
“Đầu tiên, hãy xác định xem người ngoài cửa có phải là mẹ không?” Anh tôi trầm giọng nói.
Tôi gật đầu lo lắng.
"Mẹ có thể bị viêm ruột thừa, cần phải đi bệnh viện."
Mẹ nói với một tiếng rên đau đớn.
Nghe giọng mẹ có vẻ rất tệ.
Tôi bắt đầu có chút lo lắng.
Mẹ đang bị viêm ruột thừa.
Nhưng để tiết kiệm tiền, bà chỉ uống thuốc để giảm đau mà thôi.
Vẻ mặt của anh trai tôi nghiêm túc hơn tôi.
Nhưng anh vẫn không mở cửa.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Mẹ tôi như không thể trụ nổi nữa mà gục xuống.
Trà Sữa Tiên Sinh
Anh tôi siết c.h.ặ.t t.a.y tôi. Bàn tay anh đầy mồ hôi lạnh. Hiển nhiên, anh cũng rất lo lắng.
Từ khi bố tôi mất, mẹ tôi một mình gánh vác trách nhiệm cuộc sống.
Để dành tiền đi học cho chúng tôi, thế nên trong việc ăn uống mẹ chưa bao giờ quá chú trọng.
Thành ra tiết kiệm được bữa nào hay bữa đó đã khiến mẹ bị căn bệnh này.
“Anh ơi, chúng ta nên làm gì đây?” Giọng tôi nghẹn trong nước mắt.
Anh trai tôi hít một hơi thật sâu, như đã quyết định rồi nói với tôi: "Miêu Miêu, anh đi ra ngoài gặp mẹ. Em ở lại đây."
“Em sẽ đi với anh,” tôi nói ngay.
Anh trai siết c.h.ặ.t t.a.y tôi và nói: “Hãy nghe lời.”
Rồi anh đi ra mở cửa.
Quả nhiên, mẹ tôi ngã xuống đất trông như ngất đi.
Tôi vội gọi số cấp cứu.
Anh trai muốn đỡ mẹ dậy nhưng giây tiếp theo, mẹ tôi đột nhiên siết c.h.ặ.t t.a.y anh.
Bà ấy có giọng cười the thé.
Đây không phải là mẹ thực sự của chúng tôi.
Trong cơn tuyệt vọng, tôi muốn đưa anh trai mình trở lại.
Nhưng anh tôi ngước lên nhìn tôi.
Trong mắt anh có sự sợ hãi nhưng cũng có cảm giác quyết tâm.
Anh đóng cửa lại bằng sức lực cuối cùng của mình.
"Khóa nó lại!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hai-nguoi-me/chuong-9.html.]
Nước mắt tôi chợt trào ra.
Tôi nghiến răng, lao về phía trước và khóa cửa lại.
Lúc này tim tôi đập rất nhanh.
Bên ngoài rất yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào.
Tôi nằm trên cửa và cẩn thận lắng nghe những gì đang diễn ra bên ngoài.
Tôi nghe thấy một âm thanh.
Tiếng nhai.
Giống như một ông già đã mất răng đang ăn, nhai chậm rãi hết lần này đến lần khác.
Âm thanh này là gì?
Một liên tưởng rất tồi tệ nảy sinh trong tâm trí tôi.
Mẹ ơi, không, đó là thứ trông giống mẹ, đang ăn thứ gì đó.
Người duy nhất ngoài cửa bây giờ là anh trai tôi.
Tôi bật ra một tiếng nức nở trong im lặng.
Và vào lúc này, tôi thực sự nghe thấy giọng nói của anh trai mình.
"Miêu Miêu! Ta đã tìm ra điểm yếu của bà ta! Người phụ nữ đó đã chets rồi nữa."
Giọng anh tôi rất phấn khởi.
Anh trai tôi chưa ch..ết.
Tôi rất hạnh phúc.
"Miêu Miêu, anh đã bị người phụ nữ đó cắn, chảy m.á.u rất nhiều. Em nhanh mở cửa cho anh đi."
Giọng anh tôi rất yếu.
Tôi mở cửa mà không suy nghĩ nhiều.
Khoảnh khắc tiếp theo đã khiến tôi choáng váng.
Tôi nhìn thấy người mẹ thứ hai đứng đó, một tay ôm đầu anh trai mình.
Có một vết thương khủng khiếp trên cổ anh trai tôi.
Như thể đầu anh ấy đã bị xé ra khi còn sống.
Người phụ nữ nhìn tôi nham hiểm và cười.
"Miêu Miêu, đến lượt con rồi."
Lúc này, tôi bộc phát với sức mạnh to lớn.
Tôi đẩy người phụ nữ ra và chạy về phía phòng mẹ.
Mẹ đang ngủ trên giường, hơi thở đều đặn.
Tôi lo lắng hét lên: “Mẹ ơi!”
Nhưng mẹ tôi dường như vẫn chưa tỉnh dậy.
Tôi chợt nhận ra những gì em tôi nói.
Điểm yếu đó chính xác là gì?
Người phụ nữ đó không thể có mặt cùng lúc với mẹ tôi khi bà ấy thức.