HÁI QUẢ NGỌT - CHƯƠNG 10
Cập nhật lúc: 2024-10-28 15:06:30
Lượt xem: 1,121
Tôi đưa cho Trình Hàn một ly cà phê, rồi cũng tiện thể ngồi xuống ghế sofa.
"Chưa hỏi cậu, bây giờ cậu làm công việc gì vậy?"
Trình Hàn vùi mặt vào cốc, uống một ngụm cà phê, rồi mới chậm rãi nói: "Sau khi từ nước ngoài trở về tớ đã chơi nhạc trong ban nhạc hai năm, sau đó ban nhạc tan rã, tớ bắt đầu tự mình kinh doanh."
Tôi trêu chọc, nói: "Xem ra chiếc Mercedes-Benz đó là do sếp Trình tự mình mua chứ nhỉ."
Trình Hàn nheo mắt, vẻ mặt cao thâm khó đoán, cuối cùng chậm rãi nói:
"Không phải, là của bố tớ."
Tôi còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy cậu ấy tiếp tục nói: "Nhưng có một chiếc Porsche là do tớ tự mua."
Tôi trợn tròn mắt, suýt chút nữa bị sặc cà phê.
"Cậu cố tình úp mở vậy à?"
Trình Hàn cười, nhướng một bên mày, "Chẳng phải là muốn gây bất ngờ sao."
Cậu ấy lại hỏi: "Còn cậu thì sao?"
Chú chó Golden Retriever chắc là chạy mệt rồi, nằm bò bên chân Trình Hàn, đôi mắt tròn xoe nhìn chúng tôi.
Tôi cười, "Tớ làm thiết kế ở tòa nhà văn phòng bên cạnh khu chung cư này, nhưng tớ đã xin điều chuyển đến trụ sở chính vào năm sau rồi."
Trình Hàn sững người, hỏi một câu tưởng chừng như không đầu không đuôi nhưng lại liên quan mật thiết đến lời tôi vừa nói.
"Chia tay với bạn trai rồi à?"
Tôi liếc nhìn cậu ấy, rồi mỉm cười gật đầu.
Trình Hàn nhìn tôi, muốn nói lại thôi.
"Không sao đâu, ở thành phố này lâu như vậy rồi, cũng đến lúc nên đổi chỗ rồi."
Trình Hàn gật đầu, nói: "Khi nào cậu đi nhớ báo tớ một tiếng, để tớ đi tiễn."
Tôi cũng mỉm cười đồng ý.
(12)
Vài ngày sau khi chuyển nhà, tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ.
"Hai giờ chiều mai, quán cà phê đường Nhân Dân."
Tôi nhìn tin nhắn, trong lòng mơ hồ đoán được là ai gửi đến.
Suy nghĩ một hồi, tôi vẫn quyết định đến hẹn.
Buổi chiều trời mưa lất phất, trên đường có vũng nước, tôi xuống taxi không cẩn thận đạp vào vũng nước, ống quần dính đầy bùn đất.
Có lẽ vì trời mưa, quán cà phê rất vắng khách, tôi vừa đẩy cửa bước vào, đã nhìn thấy Bùi Trì ngồi bên cửa sổ sát đất.
Người có thể khiến Tùy Hoài nhớ nhung bao nhiêu năm như vậy, dung mạo tự nhiên không tầm thường.
Hồi còn đi học, cô ấy giống như một đóa hoa dành dành, hương thơm nồng nàn, lưu luyến giữa đám đông, để lại mùi hương vương vấn không tan.
Hôm nay cô ấy trang điểm rất đậm, nhưng vẫn không che giấu được vẻ mệt mỏi dưới mắt.
Tôi kéo chiếc ghế đối diện cô ấy ra, ngồi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hai-qua-ngot/chuong-10.html.]
"Cô Bùi tìm tôi có chuyện gì?"
Đôi mắt của Bùi Trì nhìn chằm chằm vào tôi, như muốn nhìn ra điều gì đó.
Một lúc sau, cô ấy nói: "Tôi và Tùy Hoài sắp kết hôn rồi, đến báo cho cô biết một tiếng."
Nói xong, cô ấy dựa lưng vào ghế, nhìn tôi với vẻ mặt khinh thường.
Tôi mỉm cười nhẹ, đưa tay ra, "Thiệp mời đâu?"
Ánh mắt của Bùi Trì dừng lại trên lòng bàn tay tôi, cứng đờ trong giây lát.
Nụ cười của tôi càng đậm hơn, tôi rụt tay lại.
"Cô không lấy ra được, đúng không?"
Nụ cười trên mặt Bùi Trì biến mất, im lặng không nói gì nữa.
Tôi tiếp tục nói: "Nếu Tùy Hoài thật sự chuẩn bị kết hôn với cô, cô không cần phải ra vẻ kiêu ngạo trước mặt tôi để thể hiện chủ quyền."
"Bùi Trì, cô phát hiện ra địa vị của mình trong lòng Tùy Hoài không bằng trước kia nữa, đúng không?"
Nghe xong câu này, trên mặt Bùi Trì lộ ra vẻ đau khổ, sau đó lại biến thành tàn nhẫn.
"Có phải cô đã nói gì trước mặt anh ấy không! Tùy Hoài đã đợi tôi ba năm, bây giờ tôi đã trở về rồi, tại sao anh ấy thậm chí còn không muốn gặp tôi!"
Tôi sững người, tôi đã nghĩ đến việc tình cảm của Tùy Hoài dành cho Bùi Trì sẽ phai nhạt, nhưng không ngờ anh ấy lại làm đến mức này.
"Sau khi hai người chia tay, Tùy Hoài bắt đầu uống rượu giải sầu, tôi cứ tưởng đây là thời cơ tốt nhất để chúng tôi quay lại, ai ngờ..." Bùi Trì nhắm mắt lại một cách đau khổ, "Ai ngờ anh ấy lại nói mình hối hận, hối hận lúc trước không dứt khoát với tôi."
Nghe cô ấy nói xong, trong phút chốc tôi thậm chí không biết nên nói gì.
Tình cảm giữa người với người thật sự là thứ rất kỳ lạ, đến nhanh mà đi cũng nhanh, người yêu từng thề non hẹn biển có thể quay đầu là vứt bỏ, người yêu cũ bị ruồng bỏ lại trở thành người trong mộng.
Và bây giờ điều duy nhất tôi thấy may mắn là, tôi đã thoát khỏi vòng xoáy này.
Tôi dừng lại một chút, cuối cùng nói: "Đó là câu chuyện tình cảm của hai người, không liên quan đến tôi, tôi cũng không hứng thú."
Nói xong, tôi đứng dậy, bước qua Bùi Trì muốn đi.
Một người phụ nữ si tình như thế nào tôi hiểu rõ hơn ai hết, bởi vì tôi đã từng như vậy, nên bây giờ đặc biệt ghét nhìn thấy những người như vậy.
Tôi sợ nhìn thấy bóng dáng của mình trong họ, rồi lại rơi vào đau khổ vô tận.
Ai ngờ giây tiếp theo, Bùi Trì cũng vội vàng đứng dậy, gọi tôi lại.
"Lâm Niên Tứ, tôi xin cô, cô trả Tùy Hoài lại cho tôi được không, tôi không thể sống thiếu anh ấy, tôi thật sự không thể sống thiếu anh ấy..."
Trả lại?
Cái gì gọi là trả lại cho cô ấy?
Nếu ngay từ đầu đã coi đối phương là vật sở hữu của mình, tại sao lại bỏ đi ba năm không hỏi han gì?
Lúc có không biết trân trọng, khi mất đi mới tiếc nuối níu kéo.
Tôi quay đầu nhìn Bùi Trì đã khóc đến sưng cả mắt, trong mắt hiện lên một tia ghê tởm.
Cô ta và Tùy Hoài đều là cùng một loại người.
Không đáng thương hại.